Thừa Bình đế vuốt cằm cười cười – tiểu cô nương của hắn nha, bây giờ mới ít tuổi đã thông minh như vậy thật khiến hắn kiêu ngạo. Thấy ám vệ phía dưới vẫn đang đợi lệnh, Lưu Diên trầm ngâm một lát, nói: “Cứ để nàng hả giận chút đi, những thứ khác nói sau!”
Ám vệ phụ trách báo cáo vội vàng đáp ứng, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Lý Ung, hy vọng hắn còn mạng trở về.
“Nếu không tập võ, bây giờ nàng làm gì tiêu khiển?”
Ám vệ dừng một chút, vẫn báo cáo chi tiết: “Gần đây trong lúc rảnh rỗi Huyện chủ thường lôi kéo lão quốc công ra đường, bày sạp bói mệnh đoán chữ.”
“Phốc…” Lưu Diên cười ra tiếng, nửa ngày sau mới dừng lại, phất phất tay cho ám vệ lui xuống.
Ám vệ vô thanh vô thức lui ra, Tổng quản thái giám Trương Phúc rón rén bước vào, bẩm: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”
Tâm tình vui sướng khi nãy rớt xuống, ý cười trên mặt biến mất, Lưu Diên lãnh đạm phân phó: “Tuyên.”
Đã mấy ngày Hoàng hậu không được gặp Thừa Bình đế, trước kia cứ mùng một và mười lăm Hoàng thượng đều đến tẩm cung nàng ngồi một chút, tuy không ở lại qua đêm, nhưng ngẫu nhiên cũng ăn bữa cơm cùng nàng, lại hỏi han công khóa của Nhị hoàng tử. Có lẽ vì lần trước nàng bảo Nhị hoàng tử ngâm một bài thơ cho Hoàng thượng nghe. Không ngờ vừa nghe xong sắc mặt Thừa Bình đế lạnh xuống, thiếu chút nữa dọa Nhị hoàng tử khóc, sau đó ngài liền trở về Vị Ương cung, đã hơn một tháng rồi không qua chỗ nàng.
Hoàng hậu vắt hết óc cũng không hiểu vì sao một bài thơ khen ngợi phong cảnh Giang Nam lại khiến đế vương tức giận. Nàng quyết định dù không rõ tại sao nhưng cũng phải chủ động tiến lên nhận sai. Đoán chừng qua hơn một tháng lửa giận của Hoàng thượng đã tiêu bớt, nàng tự mình bưng một chung canh nghêu trắng đưa lên điện Tuyên Thất.
Thấy sắc mặt Hoàng thượng thản nhiên, không tỏ ra không vui, Hoàng hậu mừng thầm, tự cho là đã đoán được tâm tư của nam nhân, Hoàng hậu cẩn thận đề ra việc tuyển tú. Quả nhiên, Hoàng thượng cũng quay qua nhìn nàng, nhưng không nói ra lời khen như nàng tưởng tượng.
Lưu Diên tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nàng: “Hoàng hậu quả nhiên là hiền lành rộng lượng.”
Hoàng hậu không hiểu ý hắn là gì, vội vàng khiêm tốn: “Thần thiếp sợ hãi.”
Đế vương trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên long ỷ, một thân long uy ép Hoàng hậu không thở nổi, sắc mặt hắn lãnh đạm, thanh âm trầm thấp thong thả: “Tiên đế về cõi tiên mới chỉ một năm, Hoàng hậu đã quên trẫm từng nói muốn giữ đạo hiếu sao? Hay là, Hoàng hậu không nghe lọt mệnh lệnh của trẫm, chỉ xem như gió thoảng bên tai?”
Hoàng hậu bị dọa một thân mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt kinh hoảng: “Thần thiếp lỡ lời, mong bệ hạ thứ tội!”
Run rẩy quỳ rạp trên mặt đất hồi lâu, rốt cuộc nghe thấy Thừa Bình đế thở dài: “Mà thôi, ngươi đứng lên đi.” Lại chậm rãi nói thêm một câu:“Chuyện tuyển tú sau này đừng nhắc lại!”
Hoàng hậu vội vàng thuận theo: “Dạ.”
Lưu Diên lại hỏi vài câu về công khóa của Nhị hoàng tử, có sự kinh sợ khi trước, lúc này Hoàng hậu không dám luôn miệng nói tốt như mọi khi, chỉ ngầm biểu đạt một chút tưởng niệm và sự ngưỡng mộ của Nhị hoàng tử đối với phụ hoàng.
Lưu Diên đương nhiên biết tâm tư của nàng ta, nghe vậy chỉ thản nhiên nói:“Tuy chỉ có Nhị hoàng tử là do nàng sinh, nhưng thân là Hoàng hậu, trẫm còn có hai người con trai cũng gọi nàng một tiếng mẫu hậu, mong nàng có thể gách vác chút trong trách, cố gắng chiếu cố bọn họ. Nhất là Tam nhi, mẹ đẻ của hắn thân phận hèn mọn, không đủ tư cách nuôi nấng, phải nuôi dưỡng dưới gối Thục phi là điều bất đắc dĩ. Dù sao cũng không phải thân sinh, Thục phi khó tránh khỏi có điều không quản hết, còn cần Hoàng hậu lưu ý nhiều hơn.”
Lời nói này tỏ chút ý tứ thân mật, Hoàng hậu cảm thấy vui vẻ, đây là ngầm chỉ nàng mới là thê tử kết tóc se duyên với Hoàng thượng, nếu không phải hoàn toàn tin tưởng, Hoàng thượng sẽ không phó thác những người con cho nàng, lập tức trịnh trọng đáp ứng.
Lưu Diên thấy nàng thần tình thoải mái, nét mặt cũng nhu hòa hơn, có chút cảm thán: “Phi tần hậu cung đã có vài chục người, dưới gối trẫm chỉ có mỗi ba người con trai. Vài ngày trước trẫm tán gẫu với Thanh Giang vương từng nghe hắn kể chuyện ấu nữ trong nhà ngây thơ non nớt, thật nhiều vui thú. Đáng tiếc trẫm chưa có một tiểu công chúa… Aiz…” Hắn thở dài chán nản, ẩn ẩn chút tiếc nuối.
Hoàng hậu cười nói: “Dạ phải, mấy ngày trước Trưởng công chúa đã dẫn tôn nữ là Đồng An
Huyện chủ tiến cung, tiểu cô nương mới bảy tám tuổi thật xinh xắn đáng yêu, lại thông minh lanh lợi…” Nghĩ đến đã gần một năm Hoàng thượng chưa triệu nàng thị tẩm, giọng điệu nàng có chút cứng ngắc.
Lưu Diên vờ như không nghe thấy ngụ ý trong lời nàng, lắc đầu nói: “Trước nay Hoàng thất luôn thiếu nữ hài nhi, đồng lứa với trẫm đều là huynh đệ, ngay cả đường tỷ muội cũng rất ít, thế hệ trước thì có mỗi mình Dương Hạ cô cô. Nay đến phiên trẫm, có lẽ cũng khó có được nữ nhi a…”
Hiếm có dịp Lưu Diên dùng vẻ mặt ôn hòa như thế nói chuyện với Hoàng hậu, thấy hắn tiếc nuối vì không có được tiểu công chúa, nàng không nhịn được muốn vắt óc nghĩ chút biện pháp: “Bệ hạ, thần thiếp từng nghe nói trong dân gian nếu không có nam hài người ta thường nhận vài người con nuôi đến trước mặt chủ mẫu, hoặc để nàng thường thường gặp gỡ tiểu nam hài, như vậy sẽ dễ dàng mang con nối dõi. Thần thiếp kiến giải vụng vệ, nghĩ đến nếu muốn có nữ nhi chắc là có thể dùng biện pháp tương tự. Không bằng ngài cho phép thần thiếp tuyển chọn vài nữ hài khả ái từ tông thất đến nuôi dưỡng trong cung. Cứ làm vậy không chừng sẽ có vị muội muội nào đó may mắn sinh hạ tiểu công chúa cho bệ hạ thì sao!”
Lưu Diên đầu tiên là gật đầu khen ngợi, rồi nhanh chóng lắc đầu: “Nữ nhi trong tông thất cũng không nhiều, đều là tâm can bảo bối trong gia đình, họ sao có thể để nàng ôm nữ nhi vào trong cung. Mà ta thấy nữ nhi tông thất thường rất kiêu căng, nếu sinh hạ nữ nhi mà có tính tình như vậy, thì dù có là tiểu công chúa trẫm cũng không thể nào thích được.”
Hoàng hậu che miệng cười, dường như Hoàng thượng cho rằng nuôi dưỡng nữ nhi mà cứ như nuôi sủng vật vậy, còn muốn phải nhu thuận động lòng người mới trầm trồ khen ngợi, nhưng trên mặt lại phụ họa nói: “Bệ hạ nói rất đúng, là thần thiếp cân nhắc không chu toàn.”
Tâm niệm chuyển một vòng, nàng lại nghĩ đến mấy tiểu chất trong nhà mẹ đẻ, lại mỉm cười góp lời: “Nếu nói đến tiểu cô nương nhu thuận động lòng người, thần thiếp đã từng gặp qua vài người. Nhưng nữ hài xinh xắn lại thông minh lanh lợi chỉ có mấy nhà có, nếu gia đình có thể để các tiểu cô nương vào cung sinh sống, tương lai mai mối hôn sự sẽ tốt hơn vài phần.”
Thừa Bình đế suy tư trong chốc lát, dường như cảm thấy việc này có thể được, nói: “Hiện tại không gấp, cứ để qua mùa đông rồi hãy nói. Đầu xuân năm sau Trạm nhi năm tuổi rồi, cũng nên đi học, trẫm sẽ thỉnh Kỷ Tử Kỳ dạy dỗ hắn và Dương nhi.”
Lưu Dương là Đại hoàng tử do Đức phi sinh hạ, Lưu Trạm là Nhị hoàng tử – đích tử do Hoàng hậu Quách thị sinh ra, hai người đều hơn bốn tuổi, chỉ chênh nhau một tháng. Còn Tam hoàng tử do mẹ đẻ có thân phận hèn mọn nên được nuôi dưỡng dưới gối Thục phi, bây giờ mới hơn một tuổi còn đang tập nói, tạm thời không nhắc tới.
Hoàng hậu nghe Hoàng thượng nói muốn mời Kỷ Tử Kỳ trứ danh bác học tới dạy dỗ Nhị hoàng tử thì rất hài lòng, nhưng thấy hắn muốn để cả Đại hoàng tử đến học cùng thì có chút bất mãn. Chỉ là nàng không dám biểu hiện quá rõ ràng, đành nói quanh co: “Bệ hạ, thần thiếp đã dạy vỡ lòng cho Trạm nhi được ba năm, nhưng còn Đại hoàng tử… Thần thiếp sợ hai đứa nhỏ học tập tiến độ bất đồng, nếu cùng lên lớp khó tránh khiến Kỷ tiên sinh khó xử, khiến hoàng tử bị chậm trễ công khóa…”
Nghe ý tứ này, nàng cho rằng Đức phi dạy dỗ Đại hoàng tử không bằng nàng? Nghĩ đến mười năm sau, Đại hoàng tử Lưu Dương là người văn võ song toàn, còn Nhị hoàng tử Lưu Trạm thì kiêu căng ương ngạnh, Lưu Diên cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn nàng: “Vậy theo ý Hoàng hậu nên làm thế nào?”
Hoàng hậu đương nhiên nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của hắn, nhưng vì sốt ruột cho ái tử (con yêu) nàng không quan tâm được nhiều việc như vậy, trực tiếp nói ra kết luận mà nàng đã thương nghị cùng nhà mẹ đẻ từ lâu:“Thần thiếp tuy là người trong hậu cung nhưng từng nghe qua về tài danh của Hàn Lâm học sĩ Liên đại nhân, nếu có thể mời được Liên đại nhân trở thành tiên sinh (thầy giáo) của Trạm nhi…”
Những lời còn lại biến mất trong ánh nhìn lạnh lẽo của Thừa Bình đế, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi dám vọng tưởng tới Liên Thế Giác, trẫm còn muốn mời hắn làm Thái phó cho Thái tử đây.”
Hoàng hậu lạnh người – này, ý tứ này… Trạm nhi của nàng sẽ không… không thể nào!!!
Lưu Diên nghĩ lại câu nói vừa rồi của mình, phát hiện có chút vấn đề, liền nói thêm một câu: “Trẫm mới kế vị, giờ lập trữ quân còn quá sớm, nếu muốn lập, trẫm chỉ nhìn tài năng, không quan tâm trưởng thứ.” Ngụ ý là ngươi cứ yên tâm đi, chuyện lập thái tử chưa đến đâu, vẫn phải nhìn vào năng lực của các hoàng tử trong tương lai.
Ai ngờ, nghe xong lời này, sắc mặt Hoàng hậu càng khó coi…