Qua mấy ngày sau khi nhóm người Hồ Cương kia gây náo loạn tại Quảng Xuyên, Tư Không Dương Thiên vẫn cật lực điều tra tung tích của tên đầu sỏ Tốc Lạc Phổ Đài, nhưng hắn giống như ma quỷ biến mất không thấy chút bóng dáng nào.
Ngay cả Đa Lạt bang cũng theo đó không cánh mà bay, khi tướng quân dẫn người đến tiền trang thì đã quá muộn, nơi đó chỉ còn là căn nhà trống.
Biến động lớn như vậy khiến cả Quảng Xuyên một phen lao đao, đặc biệt là người ở chợ buôn, vài năm gần đây họ đã quá phụ thuộc vào Đa Lạt bang, vậy mà đùng một cái bọn họ trở thành gian tặc bị tróc nã của triều đình.
Những người Pha Lạc và Hồ Cương vô tội cũng không tránh khỏi bị liên lụy.
Ở kinh thành vừa truyền tin đến là đã thành công dẹp loạn, nhưng lại để cho vài tên Hồ Cương xổng mất. Tây Huyễn quốc bắt đầu rơi vào tình trạng căng thẳng, Vũ Văn đế càng trở nên gắt gao hơn với việc giao thương với người ngoại tộc.
Chợ buôn cũng bắt đầu không còn nhộn nhịp nữa, bóng người cứ thế mà vãn dần.
Cung Vận Ý thẫn thờ đứng bên bàn làm việc của tướng quân, hắn tối mặt tối mày đến không còn nghĩ đến việc làm khó y nữa.
Mai Hữu Sài nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra câu trả lời bèn hỏi tướng quân: "Ngài có nghĩ bọn Hồ Cương bỏ cuộc dễ dàng như vậy không?"
"Ý ngươi là..."
"Bản tính của người Hồ Cương không phải là dạng thấy bại liền rút, bọn chúng rất cứng đầu, cũng rất liều mạng, càng khó khăn càng phấn khích."
Tư Không tướng quân gật gù đồng ý: "Nói như ngươi thì bọn chúng vẫn còn mưu đồ nào đó.""
Mai Hữu Sài chợt nhận ra một ý nghĩ trong đầu: "Hai tháng nữa là đến sinh thần của hoàng thượng, năm nay ngài ấy muốn tổ chức dạ yến lớn..."
Đột nhiên, bên ngoài chạy vào một tên quan truyền thánh chỉ, những người có mặt trong doanh trướng liền quỳ rạp xuống.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu chỉ, triệu Tư Không đại tướng quân lập tức về kinh tróc nã gian tế Hồ Cương trả lại bình an cho kinh thành. Khâm thử!"
Tên quan nói xong liền trao lại chiếu chỉ của Vũ Văn đế cho Tư Không Dương Thiên đang quỳ trên đất.
Cầm chỉ trong tay mà lòng như lửa đốt.
Vũ Văn đế muốn hắn bỏ mặc nơi này mà trở về sao? Vậy còn đám người đầu sỏ kia thì thế nào?
Đợi sau khi quan truyền tin kia rời đi, Đặng Tả Khanh liền bừng bừng nổi trận lôi đình: "Tên hoàng đế đó xem tướng quân của chúng ta là thứ gì? Đuổi đi rồi lại gọi quay về, trong khi chúng ta còn chưa bắt được tên đầu sỏ kia!"
Mấy tên tướng lĩnh khác cũng đồng tình với hắn: "Hoàng thượng rõ ràng không xem chúng ta ra gì."
"Còn chẳng phải ngài ấy sợ binh quyền trong tay tướng quân hay sao?"
Không khí trong doanh trướng trở nên mịt mù dược hỏa, Tư Không Dương Thiên đau đầu lớn tiếng quát: "Đủ rồi! Các ngươi cẩn thận mồm miệng một chút, để đến tai hoàng thượng thì không hay đâu."
Một lúc lâu sau khi mọi người chìm trong im lặng, Tư Không tướng quân mới tiếp tục lên tiếng: "Hữu Sài, ngươi bắt đầu điều tra thân phận của bọn người Tốc Lạt Phổ Đài, hãy cẩn thận, sau khi điều tra xong thì đến kinh thành tìm bọn ta."
Mai Hữu Sài nhận mệnh, trong lòng có chút hưng phấn nhưng cũng có chút lo lắng. Đặng Tả Khanh dường như không muốn một mình Hữu phó tướng đi cũng đánh tiếng xin tướng quân được cùng điều tra với hắn.
Tướng quân ngầm đồng ý, Mai Hữu Sài nhăn mặt lầm bầm: "Mắc cái gì mà ta phải đi cùng ngươi?"
"Ngươi không thích?"
"Hừ!"
_________________________________
Sau khi bọn họ rời đi, trong doanh trướng chỉ còn một mình tướng quân và hầu cận Cung Vận Ý.
Thấy y chỉ trầm mặc đứng đó, ánh mắt hiện rõ tia lo sợ khiến hắn tò mò.
"Tiểu thúc! Ngươi sao vậy?"
Cung Vận Ý giật mình: "Không... Không có gì..."
"..."
"..."
"Thiên nhi... Ta có phải cùng con đến..."
Không để y nói dứt câu, Tư Không Dương Thiên bất ngờ chộp lấy tay y kéo mạnh xuống, Cung Vận Ý lảo đảo ngã quỳ trước mặt tướng quân, hai gương mặt gần sát nhau.
Hắn thì thầm: "Tiểu thúc không muốn quay về đó?"
"..."
"Nhớ đến chuyện cũ sao? Haha! Ngươi không thể nào quên được những việc xấu xa mà ngươi đã làm? Tiểu thúc ơi tiểu thúc, ngươi quá ủy mị rồi đó."
Từng lời nói của hắn giống như một con rắn độc mãnh liệt len lỏi vào tâm trí Cung Vận Ý, thống khổ cùng hối hận cứ thế mà dày vò y. Hình ảnh ngày hôm đó lại hiện lên, gương mặt cùng ánh mắt đáng thương của hắn chuyển dần thành hận thù.
Nhìn chăm chăm vào vẻ mặt đau lòng của y, hắn ban đầu là vô cùng hả hê nhưng chẳng hiểu tại sao lại không tài nào vui nổi.
Nhưng lý trí của hắn vẫn âm ỉ gào thét đòi hắn phải trả thù, phải triệt để khiến Cung Vận Ý vĩnh viễn phải chôn vùi trong sự dày vò.
Hắn đẩy mạnh cổ tay của y ra, tàn độc nói: "Có nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi ta một bước, ta không cho phép thì tiểu thúc vĩnh viễn thuộc sở hữu của ta, Cung Vận Ý! Ngươi không thoát khỏi tay ta đâu."
"Thiên nhi..." Cung Vận Ý cúi gằm mặt, ánh mắt bắt đầu đỏ ửng, nhỏ giọng nỉ non gọi. Y chỉ hi vọng... Hi vọng trong thâm tâm hắn còn chút gì đó gọi là tình thân...
Nhưng điều đó lại khiến hắn phát điên.
"Đừng gọi ta thân mật như vậy!" Hắn quát lên, tiếng nói như sấm rền làm cho cơ thể y run rẩy.
"Ngươi không có tư cách đó..."
"..."
Cung Vận Ý chỉ đành im lặng, mọi uất nghẹn đều nuốt ngược vào trong.
Tư Không Dương Thiên nhịp thở bình ổn, trong đầu lại rối rắm vô cùng... Có quá đáng không? Không! Cung Vận Ý đáng bị như vậy...
"Ôm hết thứ này mang về phủ cho ta... Cái này, cái này nữa!"
Để phủi bay những ý nghĩ trong đầu, hắn liền vứt hết đống binh thư xuống trước mặt y, ném Thiết Vũ Thương xuống, rồi bộ giáp quân, nhưng do lực tay hơi mạnh mà chiếc mũ bằng đồng đen đập vào bên tai bị tật của y.
Tiếng ong ong cùng cơn đau điếng ùn ùn kéo đến, Cung Vận Ý lảo đảo ngồi phịch xuống. Cảm tưởng như mọi thứ xung quanh sắp bị bóng đen bao trùm, bên tai trái có chất dịch ẩm ướt chảy ra.
Là máu!
Tư Không Dương Thiên ngây người.
Không... Hắn không cố ý...
___________________________________
Đúng lúc này, Đặng Thiền Ngọc nghe được tin thì lập tức chạy đến.
Ngay khi vừa vén màn bước vào, liền trông thấy cảnh tượng kia, Cung Vận Ý vừa đáng thương vừa chật vật liu xiu ngồi như muốn ngã trên đất, một bên tai còn chảy ra máu đỏ tươi.
Mặc dù nàng không ưa y, nhưng người này đã từng cứu mạng nàng, trong lòng không thấy vui tí nào mà ngược lại còn có chút lo lắng.
"Thiên ca ca... Huynh làm gì hắn vậy?"
"Ta..."
"Muội biết là huynh ghét hắn, nhưng cũng không thể..."
Một chữ đánh này còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, hắn lập tức ngắt lời: "Muội đừng quản chuyện của huynh... Ta trở về chuẩn bị lên kinh."
Hắn vội vã bước đi, mặc cho Đặng Thiền Ngọc cau có mặt mày, hắn không thèm nhìn đến y dù chỉ một cái.
Nàng không tài nào hiểu nổi, tại sao Thiên ca ca lại đối với nam nhân này như vậy? Chẳng lẽ họ có hận thù gì sao?
Từ lúc nàng quen biết rồi yêu thích hắn, cũng chỉ vỏn vẹn năm năm, cũng vì đại ca trở thành bằng hữu kiêm thuộc hạ của hắn nên nàng mới có cơ hội gặp, còn trước đó hắn như thế nào thì nàng không mấy rõ.
Cung Vận Ý thở hắt ra một hơi, điều chỉnh lại đầu óc rồi mới có thể thấy được mọi thứ xung quanh.
Y chậm chạp bò đến đống đồ để gom lại, Đặng Thiền Ngọc không nỡ nhìn y chật vật mới đến giúp một tay.
Thiết Vũ Thương rất nặng, cả hai dùng sức nhiều mới có thể đặt nó lên trên bộ giáp nằm trong tay y.
Cung Vận Ý đi được vài bước thì hơi lảo đảo.
Nàng vội đỡ một tay, nhỏ giọng ngập ngừng: "Cẩn... Cẩn thận... Nặng lắm đó."
"Đa tạ tiểu thư, ta không sao đâu, người trở về trước đi."
"Ta... Không phải có ý giúp ngươi đâu, ta chỉ muốn giúp Thiên ca ca thôi."
Vừa nói nàng vừa rút bộ giáp của Thiên ca ca từ trong tay y, còn binh thư và thương thì để y cầm.
Trên đường đi, có không ít ánh mắt nhìn đến bọn họ, mấy tên binh sĩ cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao vị tiểu thư ngạo kiều này lại giúp cho một tên hạ nhân như y được.
Nàng cũng chẳng rảnh rỗi mà đi quan tâm họ.
Cả hai người đi một lúc thì đã đến trước cửa phủ, Cung Tiểu Bối đã chờ sẵn ở đó từ lâu vừa trông thấy thúc thúc liền hớn hở chạy đến.
Chạy gần nàng mới thấy vệt máu bên tai thúc thúc, lại nhìn đến gương mặt ngạo kiều đáng ghét của Đặng Thiền Ngọc.
Nàng tức giận hất bộ giáp trong tay Thiền Ngọc, liên tục đẩy bả vai nàng vừa hét lên: "Ngươi lại dám ức hiếp thúc thúc ta! Có phải chán sống nên tìm đường chết?"
"Này... Ta... Ta không có!" Đặng Thiền Ngọc có hơi hoảng hốt, song nàng vẫn không chịu thua kém, quát lại.
Cung Vận Ý xen ngang hai người, giọng mệt mỏi giải thích: "Tiểu Bối! Đừng có lỗ mãng như vậy, Đặng tiểu thư không làm gì thúc cả ngược lại còn giúp ta mang đồ về."
Tiểu Bối lúc này mới bình tĩnh lại, ánh mắt vẫn giận đùng đùng.
Đặng Thiền Ngọc cực kỳ ghét người khác vu oan cho mình, nay lại bị nha đầu này hung hăng quát mắng, còn làm vai nàng đau đáu nữa, nàng rất là uất ức đến độ hai hốc mắt đã đỏ rồi.
"Ngươi nghe thấy chưa? Ta đã nói không có là không có! Việc mà bổn tiểu thư ta làm nhất định không chối bỏ!"
Đặng Thiền Ngọc tuông một tràng rồi tức giận bỏ vào trong phủ.
Cung Vận Ý thở dài: "Con đó..."
Tiểu Bối có hơi sửng sốt: "Con..."
Nàng cố đánh trống lảng việc vừa rồi, tiếp tục hỏi: "Là tên khốn nào làm thúc bị thương? Có phải là tên tướng quân lưu manh đó?"
"..." Cung Vận Ý không nói gì.
Quả nhiên là như vậy, nàng đã sôi máu rồi!
"Tiểu Bối... Con đừng trách tướng quân, ngài ấy không cố ý đâu, là do ta tự làm mình bị thương thôi..."
"Người... Sao lại ngốc như vậy!"
"Tiểu Bối... Ta sắp phải cùng tướng quân đến kinh thành, con đừng đi theo ta, ở đây cùng Kế Chi quản lý học đường của Trần lão sư, tự chăm sóc cho mình thật tốt."
"..." Tiểu Bối vốn vì nghe tin tức này mới tìm đến, nàng ý định muốn giữ y lại.
Vậy mà...
"Thúc thúc, người..."
"Nhớ lời ta..."
"Nhưng..."
"Tiểu Bối ngoan, đừng làm ta lo lắng."
Chẳng phải thúc mới là người làm con lo lắng sao? Hà cớ gì thúc phải đi cùng với tên khốn đó? Không phải chúng ta âm thầm trốn đi là được?
"Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn." Cung Vận Ý vẫn nở nụ cười ôn nhu với nàng.
Tiểu Bối giận trong lòng một chút, đúng là đi dép trong bụng nàng mà.
Nhưng thúc thúc cấm con đi theo cũng vô ích, con vẫn lén lút trà trộn vào quân doanh của tên khốn đó!
Có cả ngàn người thì thúc làm sao nhận ra chứ? Hahahahahaha! Bổn cô nương quả nhiên thông minh.