Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 39



"Cung Vận Ý! Chúng ta lại gặp nhau rồi."


Cung Vận Ý lùi lại mấy bước, y cảnh giác nhìn nam nhân cầm chiếc dù giấy dầu trước mặt, nét mặt tươi cười mang theo mấy phần dâm tà đó y làm sao có thể quên được?


Phạm Tử!


"Phạm công tử… Thật trùng hợp nhỉ?" Cung Vận Ý miễn cưỡng chào lại hắn, y không muốn kiếm thêm rắc rối nữa, thủ đoạn cùng nhân cách rách nát của Phạm Tử y đã nếm trải qua rồi.


Phạm Tử tuy bề ngoài nho nhã lịch sự, nhưng bên trong là dã thú hèn mọn nhỏ nhen, chuyện mà làm cho hắn cảm thấy không cam tâm thì nhất định sẽ ghi nhớ mãi, đợi một ngày nào đó thì trả lại gấp ba gấp bốn lần cho kẻ đó.


Cung Vận Ý cũng là một trong số những tiếc luyến và cừu hận của Phạm Tử, ăn không được ngược lại còn bị đánh trong thương, không những thế mà cái tên Tư Không tướng quân đó lại đạp đổ mọi công sức mà hắn bày ra.


Hắn cười nhếch một bên môi từ từ tiến đến, đi bên cạnh là bốn năm tên vận y phục của nha sai Lâm Châu thành.


"Không ngờ hôm nay lại gặp được ngươi ở đây, xem như hai mối thù đều tính lên đầu của ngươi đi. Không hề lỗ chút nào, có phải không?"


Cung Vận Ý bắt đầu sợ hãi và bất an lo lắng, Thiên nhi không có ở đây để bảo vệ mình, vậy thì đành phải tự lực tìm đường thoát thân vậy.


"Phạm công tử độ lượng hải hà, sao lại chấp nhất chuyện cũ chứ?"


Cung Vận Ý miễn cưỡng đáp lại, y lùi lại mấy bước đưa tay ra sau nắm chặt chiếc túi vải để ở gần đó.


Phạm Tử nghiêng đầu, quan sát mọi hành động nhỏ của y, hắn bật cười: "Sao vậy? Thiên Cơ Tiên Sinh sợ rồi ư?"


"Thiên Cơ cái gì chứ? Phạm công tử chắc là nhận nhầm rồi…"


"Nhầm? Ngươi nghĩ ta có thể nhầm lẫn chuyện này được sao?"


Phạm Tử thu lại ý cười trên mặt, nét giận dữ cùng lãnh độc hiện rõ khiến cho người khác phải dè chừng mấy phần.


Thấy hắn chỉ còn cách mình hai ba bước chân, Cung Vận Ý đột ngột dùng chân hất văng đống rơm lên mặt Phạm Tử, sau đó nhanh chân chạy về hướng cửa sau của miếu hoang.


Phạm Tử gầm gừ quát: "Đuổi theo!"


Mấy tên bộ khoái lập tức chạy đuổi ở phía sau. Trời thì mưa tầm tã làm cho mặt đất đầy sinh trơn trượt.


Cung Vận Ý liều mạng mà chạy, ngay khi cánh cửa đổ nát đã xuất hiện ở trước mặt thì một cú đá trời giáng từ phía sau ập tới, lực đạo của kẻ thủ ác không hề nhỏ khiến cho cả người y bị văng ra một bên, lưng đập xuống đất.


Cung Vận Ý kìm nén lại cơn đau nhức đang bủa vây lấy sóng lưng của mình mà bò dậy.


Tên bổ khoái vừa ra tay mạnh bạo túm lấy tóc y giữ chặt để cổ Cung Vận Ý ngửa ra sau. Một tên khác liền rút đại đao ra kề sát cổ, hung hăng nói.


"Con chuột cống thối tha này còn muốn chạy?"


Phạm Tử chậm rãi đi đến, chen vào: "Ấy! Sao có thể gọi Thiên Cơ Tiên Sinh là chuột cống được?"


Hắn bước đến đối diện Cung Vận Ý, dùng ánh mắt như sài lang kia nhìn tổng thể y một bận, sau đó lại tặc lưỡi lắc đầu.


"Chậc! Xem bộ dạng này không khác chuột cống là mấy, coi như huynh đệ đây nói không sai!"


Bộ dạng của y lúc này đã rất thê thảm rồi, quần áo thô thiển cũ nát cộng với sình bùn dơ bẩn đều dính lên người và cả mặt.


Lập tức mấy tên nha sai hài lòng cười ha hả.


Cung Vận Ý cố gắng nở nụ cười nhếch nhác: "Nếu xem ta là chuột cống thì đừng tự làm bẩn tay mình nữa."


Phạm Tử nghe thấy vậy liền tức giận gián xuống một cái tát rất mạnh làm đầu y bị lệch qua một bên.


Vừa hay cái tát đó lại đập trúng tai bị tật, cơn đau buốt cùng tiếng ong ong khiến đầu óc y choáng váng.


Đinh tai nhức óc đến mọi thứ trước mắt đều mơ hồ.


"Trói hắn lại rồi điểm huyệt của hắn, nhớ tìm một bộ y phục sạch một chút thay cho hắn, mang hắn theo đến nha môn Lý đại nhân, sau đó từ từ tính xổ cũng không muộn."


"Vâng."


Cung Vận Ý không rõ là chuyện gì đang diễn ra, y chỉ cảm nhận được cơ thể của mình bị mấy tên nam nhân đó thô bạo lật tới lật lui.


Một tên vừa kéo y phục Cung Vận Ý vừa cảm thán: "Không ngờ da dẻ của tên nam nhân này lại tốt như vậy, tiếc là có quá nhiều sẹo."


Cung Vận Ý nghe được mấy lời cợt nhả kia, trong lòng cực kỳ khó chịu mà bắt đầu giãy giụa.


"Đừng chạm vào ta…"


Tên nha sai liền bực bình điểm lên huyệt Mạch Môn và huyệt Cấm Khẩu trên người y, ngay lập tức Cung Vận Ý không thể phát ra tiếng nào từ trong cổ họng, cả tay và chân đều trở nên yếu hơn bình thường rất nhiều, ngay cả sức lực để đẩy người ta ra cũng không đủ.


Y oán hận trừng trừng mắt với bọn họ, tên nha sai kia có vẻ như chột dạ nên không làm mấy hành động càng quấy nữa.


Sau khi thay cho y bộ đồ của nha sai, Phạm Tử thích thú nhìn một lượt từ đầu xuống chân, không ngờ nam nhân mặc bộ y phục này lại toát ra khí chất thu hút người như vậy.


Tuy nhan sắc tầm thường, nhưng cơ thể của nam nhân lại đặc biệt cân đối.


Phạm Tử đến gần, nâng cằm y lên: "Thế nào? Cảm giác có phải tốt hơn không?"


Cung Vận Ý nghiến răng muốn né tránh ma trao đó, Phạm Tử bị cự tuyệt nên chán ghét hất mặt y ra.


"Kéo hắn đi. Trời bên ngoài cũng tạnh mưa rồi."


Đám người của Phạm Tử đã được nghỉ ngơi một chút, chỉ sau chốc lát thì trong miếu hoang đã không còn bóng dáng của bất kỳ ai nữa, kể cả Cung Vận Ý.


___________________________


Tư Không Dương Thiên thi triển khinh công thuật để bay nhảy trên nóc nhà một cách nhẹ nhàng, những kẻ có nội lực không cao thì sẽ không nhận ra sự xuất hiện của hắn.


Đi một vòng lớn Lâm An thành, cuối cùng hắn cũng dừng lại tại Hoàng gia. Lần nữa đột nhập thuận lợi vào bên trong, hắn mon theo hậu hoa viên đi đến đại sảnh.


Lúc này bên trong đại sảnh sáng đèn, có rất nhiều bóng người và giọng quát mắt phát ra kèm theo là tiếng đánh đấm lên cơ thể bình bịch.


Dự cảm mách với hắn điều chẳng lành, Tư Không Dương Thiên dùng nội lực che đậy tiếng động mà rón rén tiếng gần đến.


Hắn dùng ngón trỏ đục một lỗ lên cửa giấy bọc trên cửa sổ, nhìn vào bên tròn liền thấy một đám người của Nam Kiếm đang vây quanh Trương Lệnh.


Trương Lệnh quỳ ở giữa đại sảnh, đối diện với linh cửu và Hoàng Trương Thành.


Mặt mũi của hắn đều bị người ta đánh bầm tím đến chảy máu, y phục trên người bị roi quật mà vừa rách vừa nhuốm một màu đỏ tươi.


Trương Vinh Hạo tàn nhẫn dùng vỏ kiếm đập mạnh lên bả vai Trương Lệnh, hắn cố gắng kìm nén tiếng gào thét trong cổ họng.


"Nói! Hai kẻ đó đang trốn ở đâu?"


Trương Lệnh bất ngờ bật cười khúc khích: "Các ngươi có phải quá ngu ngốc rồi không? Ta lại dễ dàng bán đứng họ như vậy sao?"


"Ngươi còn cứng miệng? Để xem xác thịt ngươi có cứng hơn được không."


Vừa nói dứt câu, Trương Vinh Hạo dồn ép nội lực xuống lòng bàn tay, sau đó chưởng thật mạnh lên đỉnh đầu Trương Lệnh giải phóng toàn bộ kình lực chạy dọc kinh mạch của hắn.


Cơn đau đớn thấu tận xương tủy này làm sao có thể chịu được, ngay cả mấy tên đệ tử Nam Kiếm khác cũng không nhìn nổi.


Cách tra tấn này, chẳng phải thuộc về Lan Hoa phái sao? Xem ra giao tình của Trương Vinh Hạo với Lan Hoa phải hẳn rất tốt đến mức có thể truyền dạy kỹ năng tra tấn như vậy.


Tư Không Dương Thiên không thể trơ mắt nhìn Trương Lệnh bị hành hạ như vậy, tuy nói Trương Lệnh là thuộc hạ của hắn nhưng lại rất có tình có nghĩa, hắn đã xem Trương Lệnh giống như bằng hữu của mình rồi.


Nhưng nếu hắn xông ra như thế thì chưa chắc đã thành công cứu được Trương Lệnh, mặc dù võ công của hắn cao cường nhưng dù sao cũng bọn người này cũng mang một thân võ nghệ, không thể so sánh với binh lính tầm thường trên chiến trường mà hắn từng hạ được.


Chính vì vậy mà hắn đành để Trương Lệnh nhẫn nhịn thêm một chút nữa, đợi đến khi thời cơ thích hợp sẽ ra tay.


Một lúc lâu sau, Trương Vinh Hạo cuối cùng đã mệt mỏi với mổ người cứng rắn như sắt thép này.


"Thật là không biết tốt xấu."


Hoàng Trương Thành vỗ vỗ bàn quát.


Trương Vinh Hạo thu lại nội lực, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.


"Ta cảm thấy tên này có sức chịu đựng khác với người thường, giống như đã được huấn luyện sẵn khi ở trong quân đội."


Lập tức Hoàng sư phụ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ hắn…"


"Tuy ta không thể khẳng định, nhưng có thể suy đoán hắn ta là người trong quân đội. Lúc trước khi giao chiến với tên Dương Thiên kia, ta đã cảm thấy kẻ đó không thuộc bất kỳ môn phái nào, những chiêu thức xuất ra đều rất tùy hứng mặc dù nội lực khá cao."


Tư Không Dương Thiên khẽ cau mày, tính ra cái tên đáng chết này cũng khá là thông minh.


Hoàng sư phụ gật gù, ông không hiểu rõ về kẻ này nhưng đối với lời mà Trương Vinh Hạo nói đều rất tin tưởng.


"Chúng ta cứ nhốt hắn lại trước đã."


Hoàng Trương Thành đồng ý, sau đó Trương Lệnh bị người ta kéo đến ném vào bên trong phòng chứa củi ọp ẹp dơ bẩn.


Tư Không Dương Thiên lặng lẽ theo sau bọn chúng, đợi cho đến khi bọn chúng khép lại cánh cửa, hắn lập tức nhảy ra đánh gục bọn chúng rồi cướp người rời khỏi Hoàng gia.


Trương Lệnh vừa thấy hắn thì đã hết sức kinh hỉ, hắn chỉ ra hiệu im lặng rồi đỡ Trương Lệnh đi.


Dọc đường đi, bọn họ phải cẩn trọng ẩn mình trong những con hẻm nhỏ.


Lúc này ở Hoàng gia đã phát hiện người đã trốn thoát, Hoàng Trương Thành lập tức khua chiêng gõ kẻng cho người lùng sục khắp Lâm An.


Không chỉ là người của Nam Kiếm và Vương võ đường, mà mấy tên hiệp khách khác cũng nhúng tay vào truy bắt.


Tư Không Dương Thiên thuận lợi cùng Trương Lệnh rời khỏi Lâm An thành, bọn họ men theo đường núi để đến miếu hoang dù cho cơn mưa tầm tã và sình bùn khó nhằn.


Mất một lúc lâu thì mới đến nơi, cả người của hắn và Trương Lệnh đều đã dơ bẩn không ra hình thù.


"Tiểu thúc?"


Tư Không Dương Thiên ngỡ ngàng khi bên trong chẳng có một ai, bóng dáng của tiểu thúc đã hoàn toàn biến mất.


Trên đất là rơm rạ bừa bãi, vài vệt nước đã thấm xuống nền cùng với vô số bước chân bùn sình không theo quy luật, gần đó còn có bộ y phục mà Cung Vận Ý mặc đã bị rách nát càng khiến hắn lo lắng hơn.


Trương Lệnh lúc này không còn đủ tỉnh táo nữa mà ngất lăn ra sàn.


Tư Không Dương Thiên vội vã chạy khắp miếu hoang, chạy đến cửa sau liền thấy vết tích trên đất ẩm.


Trong đầu hắn như muốn nổ tung.


"Tiểu thúc…"


Hắn quay trở lại bên trong, lúc này tâm trí đã rối rắm đến không thể nghĩ được bất kỳ cái gì, làm sao đây?


Tiểu thúc! Ngươi đang ở đâu?


Tại sao lại như vậy? Là ai đã làm chuyện này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.