Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 40



Nha môn Lâm An thành nằm ở trung tâm, từ miếu hoang đi đến còn chưa tốn nửa nén nhang.


Đứng ở trước cửa nha môn, Cung Vận Ý không dám ngẩng đầu lên vì sợ rằng sẽ bắt gặp người quen, mà y cũng từng đắc tội với người đó.


Nhưng chạy trời không khỏi nắng, dù y đã cố ý gục mặt xuống nhưng vẫn để cho Tống bộ đầu nhìn thấy.


Tống bộ đầu có hơi kỳ quái, tại sao cái tên lừa người này lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn là nha sai?


"Ta đến gặp Lý huyện lệnh."


Phạm Tử vừa nói vừa phủi phủi vết mưa còn dính trên y phục.


Tống bộ đầu biết người này bởi hắn đã được đại nhân căn dặn trước, thế nhưng hắn vẫn không thể không thắc mắc về Cung Vận Ý.


Phạm Tử thấy Tống bộ đầu cứ nhìn nhìn người phía sau mình, hắn liền giải thích cho có: "Tống bộ đầu biết thuộc hạ của ta?"


"Nhìn có chút quen mắt…"


"Người giống người thôi."


Thấy Phạm Tử kiên quyết như vậy, Tống bộ đầu cũng không muốn làm lớn chuyện nên dẫn đường cho họ vào trong.


Cung Vận Ý lần nữa muốn giãy ra, nhưng cả hai bên đều bị chúng kèm sát, sức lực lại càng không đủ, muốn kêu cũng kêu không được.


Đi sâu vào bên trong bỏ qua chốn công đường tràn đầy dương khí, bọn họ rẽ vào hậu hoa viên và dừng lại ở một mái đình rộng lớn giữa hồ sen.


Bên trong đình là tiếng ca vũ du dương, mấy giọng nói cười vui vẻ truyền đến. Xem chừng là Lý huyện lệnh đang vô cùng hào hứng với bằng hữu của mình.


Tống bộ đầu nhã nhặn mời: "Phạm công tử đi qua cầu thì sẽ gặp được Lý đại nhân."


"Đa tạ ngươi."


"Tại hạ xin cáo từ."


Tống bộ đầu chắp tay, trước lúc rời khỏi còn liếc mắt đến Cung Vận Ý một chút.


Cung Vận Ý hết cách, y bèn liều một phen dùng ánh mắt cầu cứu với Tống bộ đầu.


Hắn ngầm hiểu y đang rơi vào tình thế không ổn, tuy vậy nhưng hắn sẽ không đụng chạm đến người như Phạm Tử. Tống bộ đầu thở dài lắc đầu.


Cung Vận Ý rơi vào tuyệt vọng, cứ nghĩ một người chính trực như Tống Nghiêm.


Phạm Tử âm thầm quan sát thái độ của Tống Nghiêm với y, sau khi xác định hắn sẽ không nhúng tay vào nên cũng yên lòng, Phạm Tử cười khinh bỉ dùng cây quạt tròn tay vỗ vỗ lên má Cung Vận Ý.


"Xem ra Thiên Cơ tiên sinh không nhờ được ai cả."


Cung Vận Ý giận dữ trừng mắt với hắn.


"Vẫn còn ngoan cố sao?"


"..."


Phạm Tử ánh mắt thâm độc ra hiệu cho hai tên nha sai bên cạnh, lập tức cơn đau từ sau sống lưng ập đến, bọn chúng mạnh bạo dùng tay nhéo vào da thịt của y.


Cung Vận Ý nhăn mặt, đôi môi hé mở ra nhưng không có tiếng.


Phạm Tử dường như rất thích thú khi hành hạ người khác, hắn phất quạt ung dung bước vào trong mái đình.


Ánh đèn sáng bừng, mỹ nhân vừa ca vừa múa yểu điệu thướt tha, Lý huyện lệnh nhâm nhi chung rượu.


Vừa thấy Phạm tử tới lập tức đứng dậy, hớn hở nghênh đón: "Phạm huynh đường xa mệt nhọc, còn phiền huynh đến chung vui cùng ta."


"Lý huynh khách sáo, tiệc mừng thọ của huynh lẽ nào ta lại không đến?"


"Ầy! Thật cảm kích, mời ngồi."


Phạm Tử bắt đầu hòa nhập vào với những người này, bầu không khí trở nên ồn ào nhộn nhịp.


Cung Vận Ý nãy giờ chỉ cúi gằm mặt đứng một bên cùng với mấy tên nha sai, y không hề hay biết rằng có một ánh mắt như sói rình mồi đang chằm chằm để ý mình.


Một lúc lâu sau, giọng nói quen thuộc bỗng vang lên: "Phạm công tử, người kia hình như là thuộc hạ mới của ngài phải không?"


Cung Vận Ý len lén ngước mắt nhìn về phía chủ nhân của giọng nói đó.


Y cả kinh. Nam nhân đó, làn da bánh mật và đôi mắt màu hổ phách đó.


Là… Là hắn! Tốc Lạc Phổ Đài.


Tại sao hắn lại ở đây? Chỉ có một mình hắn vậy những người khác đâu?


Phạm Tử nhìn ra được ẩn ý trong câu hỏi của nam nhân: "Đúng vậy, vị huynh đài đây là…"


Lập tức Lý huyện lệnh vỗ vỗ đùi: "Ấy chết! Vậy mà ta lại quên giới thiệu với Phạm huynh đây, hắn là bằng hữu của ta Tốc Lạc Phổ Đài, thương nhân buôn đá quý từ Hồ Cương xa xôi đến."


"Thất lễ." Tốc Lạc Phổ Đài rót rượu mời Phạm Tử.


Hắn cũng nhã nhặn, nhưng Phạm Tử cũng không phải kẻ ngốc sớm đã nghi ngờ tên Hồ Cương này.


Tốc Lạc Phổ Đài lấy một chiếc hộp gấm ra đẩy về phía Phạm Tử: "Đây là chút quà gặp mặt."


Phạm Tử mở hộp gấm, bên trong là ngọc bộ khắc hình mãnh hổ xanh sẫm. Thấy được giá trị của ngọc lục bảo Phạm Tử lập tức ném sạch nghi ngờ của mình, suy cho cùng thì hắn vẫn là kẻ than lam.


Tốc Lạc Phổ Đài hài lòng, hắn ánh mắt sắc ném nhìn Cung Vận Ý ở đối diện, không ngờ lại có thể trùng phùng với nam nhân tại đây.


Phạm Tử để ý thấy ánh mắt của Tốc Lạc Phổ Đài đang hướng về ai, hắn bật cười hỏi: "Tốc Lạc huynh hình như rất có hứng thú với thuộc hạ của ta?"


"Chỉ là nhất thời hứng thú."


"Bật mí cho huynh biết, hắn có thể xem tướng đoán mệnh."


Phạm Tử cười gian xảo, Tốc Lạc Phổ Đài nhanh chóng bắt được ý tứ trong câu nói kia.


"Vậy có thể cho tại hạ mượn một chút?"


"Không thành vấn đề."


Trong lòng Phạm Tử muốn để tên Hồ Cương này ra tay chấn chỉnh Cung  Vận Ý, để y phải sợ hãi quỳ lạy van xin mình.


Tốc Lạc Phổ Đài tất nhiên không phải kẻ tầm thường, chỉ cần liếc sơ qua cũng có thể thấy Cung Vận Ý là bị bắt ép, ngay cả huyệt Cấm Khẩu cũng bị điểm. Xem ra nam nhân đã thật sự đắc tội với tên họ Phạm nhỏ nhen này.


Cung Vận Ý nghe được hết mọi thứ, trong lòng thầm kêu gào nhưng nghĩ lại thì đây có lẽ là cơ hội để y bỏ trốn, chỉ cần dụ Tốc Lạc Phổ Đài giải khai huyệt đạo cho y là được.


Thấm thoát hơn một canh giờ vui vẻ đã qua, cũng đã là giữa đêm rất khuya rồi nên ai cũng muốn về phòng nghỉ ngơi.


Phạm Tử ném Cung Vận Ý vào tay tên Hồ Cương, tưởng rằng y sẽ hoảng sợ mà cầu tình nhưng không. Cung Vận Ý chỉ oán hận liếc Phạm Tử, tiếp theo thì cứ ngoan ngoãn đi theo Tốc Lạc Phổ Đài làm hắn tức chết.


Tốc Lạc Phổ Đài kéo y vào trong phòng, vội vã khép cửa lại.


"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây."


Hắn vừa nói vừa đưa ngón tay vân vê góc mặt y.


Cung Vận Ý né tránh, hắn càng thích thú chạm vào y hơn. Cung Vận Ý tuy đã bắt đầu sợ trong lòng, nhưng y vẫn cố gắng giữ bình tĩnh khoa tay múa chân.


"Muốn ta giải huyệt cho?"


Cung Vận Ý gật đầu.


Tốc Lạc Phổ Đài cười gian khiến cho Cung Vận Ý nổi hết cả da gà, sao lại có người biến thái như vậy?


Hắn trượt ngón tay từ mặt y xuống đến ngực, Cung Vận Ý run rẩy đẩy tay hắn ra.


"Ca ca làm như vậy thì làm sao ta giải huyệt?"


Cung Vận Ý nét mặt nhăn nhó, rõ ràng là ngươi đang lợi dụng ta!


"Ánh mắt này là sao đây? Tức giận?"


Tốc Lạc Phổ Đài nắm chặt cằm của y ép Cung Vận Ý nhìn thẳng vào mắt mình.


Y có thể thấy ngọn lửa dục vọng thoáng qua, thật sự rất đáng sợ.


"Nếu theo ta, có lẽ ca ca sẽ được sống sung sướng."


Tốc Lạc Phổ Đài cũng không muốn vòng vo, thứ hắn muốn bây giờ chính là được hưởng thụ nam nhân này.


Cung Vận Ý tuy lo lắng nhưng vẫn kiên quyết không khuất phục trước bá khí của hắn.


"Xem ra ca ca không toại nguyện, nhưng ta không thích cưỡng bức người khác, sớm thôi ta sẽ khiến ca ca cầu xin."


Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trên đời này làm gì có kẻ ham muốn nhục dục mà nhẫn nhịn được? Chẳng qua hắn biết được mối quan hệ của nam nhân và Tư Không Dương Thiên có chút đặc biệt, chi bằng giữ nam nhân bên cạnh để sau này có cái mà dùng.


Tốc Lạc Phổ Đài hắn là ai chứ? Muốn có bao nhiêu mỹ nhân nguyện ý quỳ dưới chân cầu xin thì có bấy nhiêu, nam nhân tầm thường này cùng lắm chỉ khơi gợi hứng thú của hắn, chán rồi cũng phải vứt.


Cung Vận Ý không dám thở phào, y biết là người này không suy nghĩ đơn giản như vẻ bề ngoài hắn thể hiện ra, y sợ là hắn đang dự tính cái gì đó.


"Tên Phạm Tử đó có can hệ gì đến ca ca vậy?"


Cung Vận Ý lắc đầu.


"Vậy là bị bắt đến sao?"


Cung Vận Ý gật đầu.


"Ta biết rồi, ta nghĩ ca ca nên ngủ đi, mọi việc ta sẽ sắp xếp."


Vừa nói hắn vừa tiến đến điểm lên huyệt ngủ của Cung Vận Ý.


Cơn buồn ngủ ập đến khiến y không kịp đề phòng, lập tức y liền ngã xuống giường.


Tốc Lạc Phổ Đài vẫn tiếp tục vuốt ve mặt y: "Thật đáng tiếc, nếu ca ca không dính dáng đến tên Tư Không Dương Thiên kia thì tốt biết mấy."


Một lúc lâu sau, hắn cố tình để cửa mở, rồi đập bể mấy cái bình bông tạo ra tiếng động lớn, hắn còn dùng mảnh vỡ rạch lên cánh tay vài vết.


Nửa đêm nửa hôm có tiếng động lớn khiến cho tất cả người trong nha môn tỉnh giấc, bao gồm Phạm Tử.


Ngay khi hắn chạy đến thì đã thấy khung cảnh hỗn độn trong phòng.


Tốc Lạc Phổ Đài vờ ôm cánh tay chảy máu, quần áo xộc xệch: "Người chạy mất rồi."


Phạm Tử cùng Lý huyện lệnh không nghi ngờ gì bèn cho người đuổi theo.


Rất lâu sau cũng không thấy bóng dáng, Phạm Tử tức đến lộn hết ruột gan.


_________________________________


Xin lỗi mọi người vì lâu không lên chương.


Do dạo này bận quá :(((


Sì trít quá :(


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.