Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 46



Tiếng chim hót khi sương vẫn còn đọng trên lá, không khí mang hương thơm của hoa lá chẳng biết bay từ đâu tới, khẽ chạm cánh mũi đang hít thở đều đặn kia, gió thổi lay lay mấy cành lá và rèm che mỏng manh bay phất phới, từ cửa sổ nhìn vào có thể thấy được hai thân ảnh đang bình lặng quấn quýt ôm nhau.


Nam nhân được một nam nhân khác cao lớn ôm phủng trong lòng, hai tay gắt gao giữ chặt cứ như sợ rằng người sẽ đột nhiên biến mất.


Cung Vận Ý lờ mờ tỉnh dậy, y cử động nhẹ thân thể một chút nhưng lại bị gọng kìm kia gắt gao giữ chặt, lúc này y chợt nhận ra tư thế không chính đáng của mình hiện tại.


Mắt y mở trừng trừng nhìn đến lồng ngực đang phập phồng kia, sau đó y từ từ chuyển hướng nhìn lên lướt ngang qua trái cổ đầy mê hoặc, chiếc cằm tinh tế cùng đôi môi mỏng nhạt, sau đó là cái mũi thẳng tắp hợp với gương mặt không tì vết.


Tim y hẫng nhiều nhịp, hai má nóng bừng bừng, da mặt lúc này bắt đầu có chuyển biến.


Thiên nhi… Quá mức anh tuấn rồi!


Thật muốn đưa tay đến chạm lên chóp mũi kia, thật muốn vuốt ve gương mặt đó.


Tiềm thức của y nghĩ như vậy mà hành động thật sự đã nghe theo tiếng gọi con tim, y không hề phát giác là ngón tay của mình đã tự tiện chạm lên mũi Tư Không Dương Thiên.


Đột ngột hắn mở mắt, hình ảnh một Cung Vận Ý mê luyến ngây ngốc hiện ra trong con ngươi sáng như đèn kia.


Cung Vận Ý gần như là hóa đã tại chỗ, ngón tay không thể rụt lại cũng không thể di chuyển sang chỗ khác vì đã cứng còng.


Tư Không Dương Thiên rất nhanh chóng thu toàn bộ tình hình hiện tại vào trong đầu, dường như hắn nhận ra là Cung Vận Ý thường xuyên có loại ánh nhìn đắm đuối đó, hơn nữa bộ dạng ngại ngùng e thẹn đó lại chỉ xuất hiện khi hắn gần gũi y.


Lẽ nào…


Không thể nào đâu… Bọn họ chỉ là quan hệ thúc điệt ruột thịt mà thôi…


Hắn không dám tin, bởi vì hắn vỡ lẽ ra rằng bản thân chẳng có chút nào ghê tởm hay muốn chối bỏ… Ngược lại còn có chút đắc chí vui sướng, điều đó chứng minh cái gì hắn sao có thể ngu ngốc không biết chứ?


Hắn trầm mặt, nhẹ nhàng đẩy y sang một bên rồi bước xuống giường.


Giọng nói khàn khàn âm thấp: "Rửa mặt đi, chúng ta còn đại sự cần giải quyết."


Cung Vận Ý mơ mơ hồ hồ, biểu cảm đó, thái độ đó của Thiên nhi đối với y là làm sao vậy? Đột nhiên lại…


Thiên nhi chán ghét vì hành động đường đột của mình sao? Chẳng lẽ Thiên nhi đã phát hiện ra cái gì đó nên mới… Ghê tởm mình?


Y buồn bã ừ một tiếng, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn chỉ cúi xuống đất.


Tư Không Dương Thiên khẽ liếc nhìn ra sau, thấy bộ dáng y lúc này không khác cún con bị thất sủng là bao, liền thấy nhói nhói trong lòng…


Hắn cố ghìm lại ham muốn nhảy bổ ôm y vào lòng, thay vào đó thì hắn cố làm ra vẻ không quan tâm mà rời đi, để lại một mình Cung Vận Ý với mớ cảm xúc hỗn độn của mình. Hiện tại y không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào, trong đầu chỉ toàn là vẻ mặt vừa rồi của Tư Không Dương Thiên.


Y mang tâm trạng giống như trời âm u mây đó đến sảnh lớn ăn điểm tâm cùng Lâm Sở Thường và Trương Lệnh.


Ngay khi nhìn thấy y thì Trương Lệnh đã mừng rỡ chạy đến hỏi han: "Cung tiên sinh vẫn tốt chứ? Tên Hồ Cẩu đó không làm gì tiên sinh thì may quá."


Cung Vận Ý chỉ lắc đầu: "Ta vẫn khỏe lắm, ngươi xem."


Nói đoạn, Cung Vận Ý cố tình đưa hai tay lên gồng, nhưng chẳng có tí cơ bắp nào lộ ra, ngược lại làm cho tất cả mọi người nhìn thấy làn da trắng vừa phải rất nhu hòa của mình.


Tư Không Dương Thiên vốn im lặng từ nãy mà nhìn không chớp mắt, sau đó hắn lại khẽ cau mày với y.


Cung Vận Ý đón được cái nhìn khó chịu từ hắn mà có chút ngại ngần rụt tay lại, Lầm Sở Thường tinh ý biết là đã có chuyện nên đánh tiếng.


"Mau ăn đi, ta còn phải bận bịu đi sắp xếp thuộc hạ của mình, dọn dẹp những thứ liên quan đến giang hồ."


Cung Vận Ý lặng lẽ ăn sáng, y chỉ dám lén nhìn trộm hắn vài cái, quả thật Thiên nhi không thèm để ý mình nữa.


Ngược lại, Tư Không Dương Thiên lại rất kiềm nén, hắn biết y lén nhìn mình nhưng vẫn làm ngơ, hắn sợ cứ chú ý đến sẽ không nhịn được quan tâm đến y.


Trương Lệnh cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng phải hai người đều mong ngóng gặp lại nhau sao?


Sau khi dùng điểm tâm, Tư Không Dương Thiên liền ra chủ ý đến trấn Giảo Giảo để điều tra mọi việc, sau đó sẽ biết được cái chết của cả nhà Huyện lệnh Nam Dương là do đâu.


Nhưng hắn không có ý đưa Cung Vận Ý theo, cho đến khi Lâm Sở Thường nhắc khéo Trương Lệnh phải thăm dò tình hình Nam Dương thành vì đại hội võ lâm sắp tới.


Và thế là Tư Không Dương Thiên đành bất đắc dĩ mang theo Cung Vận Ý.


"Cái gì? Cùng cưỡi một con ngựa?"


Hắn hung hăng hét vào mặt Lâm Sở Thường đang vô cùng thích thú khi đẩy người khác vào tình thế khó nhằn.


Chính là Lâm Sở Thường cố ý chỉ cho họ mượn một con tuấn mã.


Cung Vận Ý bên cạnh chỉ im lặng, đầu hơi cúi xuống.


"Nhìn xem nhìn xem! Huynh lại làm thúc thúc tủi thân rồi. Vọng Nguyệt cung ta đã quyết định lấn vào thương trường bằng con số không, vì vậy mà hiện tại chỉ có thể cho mượn một con ngựa vì vật tài không đủ, Tư Không huynh thông cảm."


"Ta…"


Hắn á khẩu khi nhìn Cung Vận Ý, bộ dạng giống như thiếu phụ bị chồng hắt hủi!


Tư Không Dương Thiên luôn nhanh miệng vặn lại Lâm Sở Thường của lúc trước đã thay đổi, hiện tại hắn giống như chó táp phải phân, mặt vô cùng thối.


Lâm Sở Thường hả hê cười rồi phất áo bỏ đi.


Cung Vận Ý đứng chôn chân tại chỗ, Lâm cung chủ sao lại có thể chơi trò này được chứ?


Hắn đã lên ngựa rồi, vì vậy mà y cố gắng tìm cách để leo lên ngồi sau lưng hắn, thế nhưng tay chân lúng túng mãi không xong.


Chợt bàn tay đưa ra trước mặt y, giọng nói không có cao độ vang lên: "Tay."


Cung Vận Ý có hơi do dự đưa tay đến, vẫn là nghe theo lời Thiên nhi thì tốt hơn.


Hắn kéo y lên để Cung Vận Ý ngồi ở phía trước ngực mình, vì y không được cao cho lắm nên hoàn toàn ngồi gọn thấp hơn hắn một cái đầu.


Từ trên nhìn xuống là chóp đầu nhỏ nhỏ, mái tóc đen mượt cùng hương thơm nhàn nhạt. Tư Không Dương Thiên thở dài một cái, hơi nóng lập tức ập xuống sau gáy y.


Cung Vận Ý cơ thể căng thẳng không dám nhúc nhích.


"Xuy!"


Hắn hai tay nắm chặt dây cương quất xuống vài cái, hai chân thì đập nhẹ vào thân tuấn mã, lập tức tuấn mã lộc cộc bước đi rồi chuyển dần sang chạy.


Ngồi trên ngựa rung lắc, Cung Vận Ý không giữ được tư thế ban đầu mà tựa hoàn toàn lên ngực hắn.


Y mím chặt môi để gió táp vào mặt, hai mắt cay xè xè bắt đầu chảy nước.


Hắn tất nhiên là biết điều này, nhưng hắn lại vờ như không quan tâm, chứ thật ra hành động của hắn lại đang thả ngựa chạy chậm lại, hai tay tự giác siết lại gần mặt y hơn, lúc này có thể thấy là hắn đã hoàn toàn ôm y trong hai cánh tay dài và to kia.


Đường đến trấn Giảo Giảo cũng mất đến nửa ngày, khi tới nơi thì trời cũng sập tối rồi đâu còn điều tra được cái gì, thế nhưng khi họ đi tìm quán trọ thì những người xung quanh bắt đầu chú ý.


Ngay cả mấy người ở trong nhà cũng phải hé cửa nhìn ra.


Quán trọ nhỏ gần đó sắp đóng cửa, hắn thấy vậy bèn nhảy xuống càn ông chủ lại. Cung Vận Ý thấy thế bèn tự mình chậm chạp xuống ngựa, không có ai đỡ nên có hơi lảo đảo.


Ông ta vừa thấy có khách liền hớn hở: "Khách quan muốn mướn phòng qua đêm đúng không?"


"Đúng."


"Dạo này cái trọ nhỏ nhà ta đúng là có phúc khí, mấy hôm trước cũng có vài người lạ đến mướn phòng."


Lão hớn hở, vừa đưa họ vào vừa xởi lởi nói.


"Người lạ? Chẳng lẽ trấn này ít người qua lại đến vậy sao?


"Đúng đó, vốn dĩ trấn Giảo Giảo này là cái làng chài nhỏ, vì lâu năm nên càng ngày càng lớn dần thành trấn, sản lượng hải sản đem bán cũng đến vài chục xe đẩy lớn, năm này qua năm khác càng tăng nhiều."


Ông có vẻ như rất tự hào khi nói về nơi mình sinh sống, ông tiếp tục luyên thuyên.


"Mấy hôm trước còn có ba người kỳ quái đến đây đòi thu mua lượng lớn cá khô, nhưng mà ta thấy bọn họ lại không phải dân làm ăn, đặc biệt là hai vị cô nương đó chẳng biết vì lí do gì cứ bám theo Đại Ngốc, làm cho Tiểu Ngư buồn bực."


"..."


"A! Vừa nhắc thì họ đã về tới rồi."


Lúc này, từ bên ngoài vang giọng nói cùng tiếng bước chân vội vàng.


Cung Vận Ý vừa nghe thấy liền nhận ra đó là giọng nói của ai.


"Tướng quân?" Mai Hữu Sài sững người lại.


Hai nữ nhân khi nhìn thấy y và hắn đều kinh hỉ, Cung Tiểu Bối chạy ào đến ôm chầm lấy Cung Vận Ý.


"Thúc thúc!"


"Tiểu Bối… Ta nhớ con nhiều lắm."


Cung Vận Ý xúc động đến mếu máo.


Đặng Thiền Ngọc tâm tình vốn không được vui, vậy mà thấy Thiên ca ca cùng Cung Vận Ý thì đã đỡ hơn nhiều.


"Tại sao mọi người lại ở đây?"


"Chúng ta đã tìm thấy ca ca rồi, đa tạ ngươi Cung Vận Ý."


"Đặng Tả Khanh ở đây sao?"


"Ừm… Nhưng… Chuyện rất dài, chúng ta lên phòng rồi nói."


Cả năm người cứ thế lên phòng, ông chủ còn ngơ ngác trước cảnh trùng phùng vừa rồi, vậy mà còn phải đi theo mang chìa khóa cùng trà nóng để hầu hạ bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.