Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 53



Sau gần một ngày hồi phục, Tiểu Ngư cũng không còn quá yếu sức như lần đầu đến đây.


Bên ngoài vẫn rất ồn ào náo nức, nhân sĩ võ lâm xuất hiện ngày một nhiều hơn, rất nhanh chóng đầy đường đều là những người cầm đao cầm kiếm, dân chúng Nam Dương thành bắt đầu trốn trong nhà hạn chế ra ngoài nếu thật sự không cần thiết.


Đại hội võ lâm ấy mà, chém chém giết giết nhỡ đâu mình bị vạ lây thì thế nào? Nếu chết rồi thì cũng bị coi như là mất một cái mạng quèn, có ai quan tâm đâu chứ? Chính vì vậy mà dân chúng Nam Dương thành mới sợ như thế, bọn họ cũng biết tiếc mạng là gì.


Mai Hữu Sài rót rượu ra chén cho Tư Không Dương Thiên: "Tướng quân ngài nghĩ tên họ Lý đó sẽ làm gì?"


Hắn lắc đầu: "Không biết."


"Chuyện này e là có liên quan đến Tốc Lạc Phổ Đài."


"Chắc chắn là có! Tống bộ đầu cũng đã cảnh cáo trong thư, Lý Quân gần đây hành sự rất độc đoán."


Trương Lệnh vỗ vỗ bàn, ánh mắt của hắn tràn ngập thuốc súng, hắn chỉ hận không thể đem cái tên Hồ Cương đó ra chém thành vạn mảnh.


Cung Vận Ý ngồi im lặng, bàn chuyện chính sự thì y không đủ tự tin để chen vào, cùng lắm thì cho họ vài lời khuyên hữu ích.


Lúc này, gió đột ngột nổi lên, lá cây trên cành bắt đầu rụng xuống đầy sân, mặt hồ yên ả không chút gợn sóng. Mọi thứ xung quanh mái đình quá đỗi yên ắng đến mức khiến Cung Vận Ý cảm thấy bất an.


Gió từng cơn từng cơn lại thổi tới, chẳng biết vì sao lại mang mùi tanh nồng khó tả.


Cung Vận Ý mở tròn mắt, tay cầm chung trà run vài cái rồi đặt xuống bàn, y đứng bật dậy chạy ra bên ngoài mái đình. Hành động quá mức đột ngột nên khiến ba người còn lại thấy khó hiểu.


"Tiểu thúc?"


Hắn vừa lên tiếng hỏi thì bị y ra hiệu im lặng, Cung Vận Ý ngẩng đầu lấy tay che bớt ánh nắng mặt trời, sau đó liền nhắm mắt cảm nhận làn gió lướt ngang mặt mình.


Cung Vận Ý khẽ nhíu chặt mi tâm, sau đó y trở lại trong đình lấy ra keo xin quẻ và thẻ xăm Quan  m


Liên tục thả mấy cái đều là quẻ hung, liên tục rút đi rút lại mấy tờ đều là sâm xấu, Cung Vận Ý vẫn không tin nên mới dùng xăm gỗ lắc lắc đến khi nào rơi xuống bàn, vẫn là một chữ hạ!


Thoáng chốc, vẻ mặt y xanh xao nhợt nhạt hẳn ra.


Tư Không Dương Thiên lo lắng hỏi: "Sao vậy?"


Cung Vận Ý chỉ lên thẻ xăm màu hồng: "Chữ Hung này… Còn có quẻ hạ hạ và âm cách nữa, tất cả đều có điềm báo rất xấu, đoán rằng đại hội võ lâm ngày mai nhất định sẽ xảy ra chuyện, không chỉ có biến mà còn là đại biến, trong gió có mùi máu tanh thiên tượng âm u mặt trời nóng gắt rọi xuống… Ngày mai nhất định có đổ máu, sẽ có người chết! Nếu như xảy ra thật thì Tây Huyễn sẽ rơi vào thế cục kiềng ba chân bị gãy một."


Nói đến đây y lại chỉ vào cụm mây trên trời, trong đó có một chùm nhỏ dường như đang tách ra riêng biệt với chùm lớn bên cạnh.


Mai Hữu Sài mím chặt môi, Trương Lệnh hoàn toàn tin tưởng vào lời y nói nên bắt đầu lo lắng, Tư Không Dương Thiên trầm mặc đưa tay đỡ cằm của mình lên, ánh mắt của hắn bị mây đen bao phủ âm u vô cùng, một lời này Cung Vận Ý đã đoán thì hiếm khi xảy ra sai sót.


Thuật học của y so với Hồi Mộng Toán Tử chỉ có thấp hơn một chút, nhưng nếu thêm vài năm nữa thì khả năng của y có lẽ sẽ vượt xa sư phụ mình. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tre già thì măng mọc đó là điều không thể tránh khỏi.


"Phải làm sao đây?"


Trương Lệnh hướng tướng quân của hắn hỏi, Tư Không Dương Thiên điềm tĩnh đáp: "Ngày mai đến đó sẽ biết, nếu như Lý Quân cho võ binh tấn công ta cũng có cách đối phó."


Vừa nói hắn vừa lấy lệnh bài đặt lên bàn, hoàng thượng ban cho hắn thứ này không phải chỉ để cho uy, lúc cần dùng sẽ dùng.


Dù cho Lý Quân có là khâm sai đại thần hay trong tay nắm giữ binh ấn cũng không bằng lệnh bài mà đích thân Vũ Văn đế trao cho Tư Không Dương Thiên.


Hơn nữa, chỉ huy sứ thống lĩnh võ binh lại là người không thuộc phe của Khâu thừa tướng nên càng dễ bàn bạc hơn.


Cung Vận Ý thở dài, chuyện này có thể tránh được hay không còn tùy thuộc vào bọn họ, trên thế gian này có một số thứ có thể thay đổi đại cục.


____________________________


Tiểu Ngư ở trong phòng cả ngày cũng cảm thấy buồn chán, nên nàng quyết định sẽ đi dạo một vòng.


Cung Tiểu Bố cùng Đại Thiền Ngọc lúc này đang ở trong phòng của Đặng Tả Khanh, hai nàng vừa mới thay thuốc cho hắn. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.


"Đại Ngốc ở đây sao?"


"Ừm, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh."


"Hóa ra cướp ngục là do các người?"


"Đúng…"


"Cứu dân chúng ở Giảo Giảo trấn ra ta rất cảm kích, nhưng cũng vì chuyện này mà khiến bọn họ đều mất mạng…"


Cánh cửa mở ra, Tiểu Ngư đang đứng đối diện với Mai Hữu Sài, mắt nàng ương ướt sắp khóc đến nơi rồi.


Đặng Thiền Ngọc đi đến, dường như nàng khó chịu về Tiểu Ngư nên thái độ không mấy ôn hòa.


"Cô ta là người mà Giang đại ca cứu sao?"


"Phải, cũng chính là ân nhân cứu Tả Khanh."


Đặng Thiền Ngọc đánh giá sơ bộ Tiểu Ngư, nhưng vẫn không cảm thấy thuận mắt, so với Mai Hữu Sài thì không bằng rồi!


"Đại Ngốc… Huynh ấy sao rồi?"


Tiểu Ngư nhìn với vào trong phòng, nàng thấy nam nhân an tĩnh nằm trên giường, màng che buông xuống bay phấp phới.


Đặng Thiền Ngọc chợt phát hiện ra ánh mắt nhu tình và lo lắng của Tiểu Ngư, nàng đoán chắc có lẽ người này đã thích đại ca mất rồi.

Tiểu Ngư không đợi họ trả lời, nàng trực tiếp lướt ngang Đặng Thiền Ngọc vào trong phòng.


Đặng Thiền Ngọc vốn muốn cản lại nhưng Cung Tiểu Bối đã cản nàng, Tiểu Bối chi chỉ đến vẻ mặt không vui của Mai Hữu Sài.


Y rũ mi mắt rời khỏi: "Để Tiểu Ngư ở một mình với Tả Khanh, chúng ta đi sắc thuốc cho họ thôi."


Đặng Thiền Ngọc chạy theo sau, nàng cao giọng trách: "Sao huynh có thể để nàng ta một mình với ca ca? Chẳng lẽ huynh không nhận ra tình ý của nàng ta?"


"..."


"Huynh từng nói đầu óc của ca ca có vấn đề, không nhớ huynh và ta, nếu như ca ca thật sự thích nàng ta thì huynh thế nào đây?"


"Ta…"


Mai Hữu Sài rối bời, y không ngờ Thiền Ngọc lại nhìn thấu tâm tư của y như vậy, đã giấu nhiều năm như vậy rồi mà.


"Ta cảm thấy… Tả Khanh nhất định sẽ nhớ lại… Không cần quá khiên cưỡng."


Đặng Thiền Ngọc nghe mấy lời này mà tức đến dậm chân bành bạch, nàng mạnh tay đánh lên vai Mai Hữu Sài: "Thật tức chết ta! Huynh ngốc quá đi."


Nói xong liền kéo Cung Tiểu Bối đang cực kỳ khó xử đi. Mai Hữu Sài đứng như trời trồng, lòng nặng nề mệt mỏi.


Đêm đến, ai về phòng nấy để dưỡng sức lực cho ngày mai.


Tư Không Dương Thiên ngồi trước ánh nến, hắn không hiểu đại hội võ lâm có cái gì thú vị? Danh xưng minh chủ đó đáng giá bao tiền mà khiến cho người người thèm khát, giành giật nhau đến như vậy?


Chẳng phải người học võ luôn treo câu "Học võ là để tự vệ, không phải để bắt nạt kẻ yếu" hay sao? Vậy mà chỉ vì một chức vị minh chủ mà bọn họ đấu đá lẫn nhau, cá lớn nuốt cá bé.


Cung Vận Ý vì lo lắng cho hắn nên đã âm thầm xuống trù phòng làm cái gì đó bồi bổ sức khỏe, trời đã tối, trăng cũng không sáng, y chỉ có thể lờ mờ ở nơi lộn xộn kia.


Trù phòng đã đập ra được phân nửa nên không gian khá thoáng, chỉ là xung quanh để đồ lung tung, không cẩn thận sẽ bị đụng trúng.


Vừa mới nghĩ thì Cung Vận Ý đã ăn đau ngay đầu gối, cạnh bàn hơi nhọn đâm vào phát ra âm thanh rất lớn.


Y ngồi chồm hổm xuống, tay xoa xoa chỗ bị đụng phải, đột nhiên giọng nói trầm thấp phát ra từ sau lưng, ánh đèn vàng mờ mờ rọi tới.


"Tiểu thúc làm gì vậy?"


Cung Vận Ý ngay lập tức đứng bật dậy, cười gượng đáp: "Ta nấu chè tổ yến thôi…"


"Tiểu thúc đói sao?" Hắn nhướng mày hỏi hẳn là hắn đang ngờ vực cái gì đó.


Cung Vận Ý lắc đầu: "Không đói… Chỉ là ta muốn bồi bổ cho Thiên nhi…"


Hắn nhếch môi tiến tới gần: "Vậy sao?"


Cung Vận Ý nuốt ực một cái, hắn càng tiến càng gần sát hơn cho đến khi ép y vào bờ tường.


"Dạo này ta cảm thấy rất nóng trong người, rất không được khỏe, nên là ta cũng muốn được bồi bổ."


"Vậy...Vậy để ta đi nấu… Ưm!"


Tư Không Dương Thiên cường ngạnh áp lên môi của y, sau đó thô bạo cạy mở miệng y ra rồi luồn lưỡi vào trong.


Cung Vận Ý cả tay lẫn chân đều mềm nhũn, y vô lực bám víu lên áo hắn càng khiến hắn hôn sâu thêm.


Chẳng biết cả hai đã dây dây dưa dưa được bao lâu, nhưng tiếng người đánh canh cũng đã hô đến canh ba rồi.


Lúc này hắn mới chịu yên phận rời khỏi cơ thể nóng ấm kia, Cung Vận Ý thở hổn hển ngồi xổm trên đất.


Hắn hạ mắt nhìn xuống phía dưới liền phát hiện ra trên y phục đã dính thứ gì đó ướt ướt đặc sệt. Cung Vận Ý cũng kinh ngạc đến không nói nên lời.


Tư Không Dương Thiên kích động đến ra rồi ư?


"Ta… Ta đi tắm!"


Hắn bỗng trở nên lúng túng, tim đập nhanh như trống trận mà chạy đi mất, để lại một mình Cung Vận run rẩy, y cắn chặt môi vạch lên tà áo…


Không phải Thiên nhi…


Mà người xuất lại chính là y! Thúc thúc của hắn…


Cung Vận Ý xấu hổ vùi đầu vào hai chân, khóc thút thít vì bản thân quá mức hạ lưu. Chỉ mới bị hôn mà y đã có thể bắn ra như vậy rồi! Phải làm sao đây? Sau này đối mặt với Thiên nhi thế nào?


Về Tư Không Dương Thiên, hắn vẫn nghĩ rằng chủ nhân của vết dơ kia chính là mình, bởi vì khi cởi bỏ ngoại y, hắn phát hiện mình đã cương cứng rồi!


Hắn lập tức dội nước lạnh xối xả lên người để cơn nóng ran không xâm chiếm nữa. Ma xui quỷ khiến nên hắn mới hôn y, càng hôn càng hưng phến, hết lần này tới lần khác đều cưỡng hôn thúc thúc nhưng chỉ có lần này là cương.


Cứ thế, một đêm dài yên tĩnh trước cơn sóng dữ đã trôi qua.


______________________


Mặt trời chỉ vừa ló dạng, đỉnh Nam Thành đã vội vàng lập đài dọn dẹp chuẩn bị cho đại hội võ lâm. Ai ai cũng chạy tới chạy lui bận rộn muốn chết.


Trương Bạch Vũ suy tư cả đêm không ngủ được, Lý Quân đòi trong đại hội lần này phải tìm ra hung thủ, hơn nữa hắn ta còn có nhân chứng trong tay, chỉ cần lão đồng ý ra mặt với quần lâm thiên hạ là được.


Nói thì dễ nhưng làm thì khó, đường đường là trưởng môn Nam Kiếm phái mà khuất phục trước cường thế của quan lại hủ lậu sao? Từ trước đến nay giữa triều đình và võ lâm đều ở hai bên thái cực đối lập, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng sẽ yên bình, vậy mà chỉ với một tên khâm sai mà khiến đỉnh đỉnh đại danh Nam Kiếm Thần Hiệp, Trương Bạch Vũ phải hạ mình. Mặt mũi, uy vũ, phong phạm còn để đâu? Đáng bị người trong thiên hạ chê cười mà.


Trương Vinh Hạo thấy phụ thân ngồi trầm ngâm liền gõ gõ bên cạnh song cửa: "Cha! Cha có vấn đề gì sao? Người có thể giải bày với hài nhi mà."


Trương Bạch Vũ thở dài: "Chút nữa khâm sai đại thần sẽ đến, con nhớ là tiếp đón cho cẩn thận."


"Cái gì? Đám quan lại đó sao lại dính dáng đến chúng ta?"


"Con ngồi xuống, ta từ từ nói."


Trương Bạch Vũ liền đem mọi chuyện kể lại với con trai mình, Trương Vinh Hạo nghe xong liền tức giận đập bàn đùng đùng.


"Đúng là bức người quá đáng! Cha có biết hai hôm nay tên cẩu quan kia đã làm gì không? Người của trấn Giảo Giảo đều bị tên súc sinh đó giết sạch rồi."


Trương Bạch Vũ kinh ngạc, vài ngày gần đây ông không có tâm trí để lo đến chuyện khác nên đây là lần đầu ông nghe được tin này.


Bản thân ông cũng rất bất bình trước hành động độc ác đó, nhưng trong tay tên Lý Quân kia lại nắm binh ấn. Rốt cuộc vẫn nuốt cục tức vào bụng.


Trương Vinh Hạo không thể chịu nổi, vì sao cha hắn lại phải hạ mình làm ngơ chuyện này? Thân là trưởng môn Nam Kiếm ít dầu gì cũng phải đòi lại công đạo cho người vô tội chứ.


Bất giác, trong suy nghĩ của hắn nảy sinh ra những ý tưởng mà chỉ có thể bí mật làm.


Đó chính là mưu sát Lý Quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.