Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 69



Cung Vận Ý cố gồng mình đứng dậy trước khi Tốc Lạc Phổ Đài kịp túm lấy y, nhưng mưa càng trở nên nặng hạt cộng thêm cơn gió chẳng biết từ đâu vồ vập đến, hạt mưa đập vào người y càng thêm đau đớn xen lẫn lạnh lẽo thấu xương. 


Tốc Lạc Phổ Đài rút con dao ra ném sang một bên, mặc cho vết thương đang rỉ máu không ngừng. Hắn đứng thẳng người dậy, ánh mắt khinh thường nhìn nam nhân đang vô cùng chật vật kia. 


Hắn siết chặt nắm đấm bằng kim loại tiến gần sát Cung Vận Ý, nắm đấm giơ lên hạ xuống với công lực mười phần có thể đánh gãy cột sống Cung Vận Ý. 


Nắm đấm thép đập vào vết thương trên lưng y, xương trắng răng rắc vang lên như vỡ vụn, Cung Vận Ý mở tròn mắt, chỉ trong hơi thở tiếp theo y liền ọc ra rất nhiều máu. 


Đau đớn cộng dồn vào đớn đau, y cảm nhận rõ nét từng đoạn xương đang kêu gào vỡ vụn trong thân thể, thần trí Cung Vận Ý dần dần rơi vào hư cảnh. 


Tốc Lạc Phổ Đài vòng tay qua cổ ép y dán sát lưng vào ngực mình, sau đó dùng sức siết chặt yết hầu Cung Vận Ý, kéo y  ra bên cạnh bờ thành nhìn thẳng xuống Tư Không Dương Thiên đang chao đảo giết quân Hồ Cương phía dưới. 


Hắn lớn tiếng: "Sát Phong tướng quân! Ngươi còn dám đánh nữa ta sẽ giết y!" 


Nhưng có vẻ như tiếng mưa cùng với ồn ào bên dưới đã lấn áp giọng nói của hắn, Tốc Lạc Phổ Đài liền đấm vào lồng ngực Cung Vận Ý ép y tiếp tục phun ra máu. 


Chất dịch lỏng màu đỏ tanh tươi rơi xuống theo từng hạt mưa, giây tiếp theo liền rơi lên gương mặt đã trắng bệch vì kịch độc kia. 


Tư Không Dương Thiên trừng trừng mắt ngẩng đầu lên, giọt máu tiếp theo rơi trúng khóe mắt hắn chảy xuống hõm má vừa ấm nóng vừa lạnh tanh. Hắn hoàn toàn phát điên khi trông thấy nam nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm nhớ nhung kia đang ở trong tay kẻ địch, bạch y bị vấy bẩn bởi sình tuyết và huyết nhục, miệng không ngừng ói máu.


Hắn siết chặt Thiết Vũ Thương, càng trở nên kích động thì độc trong người càng lấn vào tim nhanh hơn, hắn dứt khoát đánh một chưởng lên ngực ép bản thân ói ra máu độc. 


Cung Vận Ý không chỉ đau đớn về thể xác mà chứng kiến hành động của Thiên nhi càng làm y đau lòng hơn. 


Y không kìm nén được nữa mà rơi lệ khóc thành tiếng, Tốc Lạc Phổ Đài lại rất sung sướng khi thấy kẻ thù thống khổ, càng khiến hắn muốn từ từ giày vò họ hơn. 


"Nếu ngươi tự kết liễu, ta có thể châm chước tha cho cái mạng chó này của Cung Vận Ý."


"Tên súc sinh!" 


Tư Không Dương Thiên chỉ có thể gân cổ lên mắng. Thế nhưng hắn không còn cách nào khác bèn chĩa mũi thương về cổ mình, chất kịch độc này tuy đã tiêu tán bớt nhưng vẫn khiến nội công hắn bị phong bế, muốn đến cứu y là điều gần như bất khả thi. 


Trong thời khắc gần như định đoạt được kết quả trận chiến này. Trên nền trời bỗng vang lên tiếng rầm rầm, sấm chớp xẹt ngang gần như muốn xé toạc cả tầng tầng lớp lớp mây đen. 


Cung Vận Ý từ khóc chuyển thành cười ra tiếng: "Đúng lúc lắm…" 


Tốc Lạc Phổ Đài khẽ cau mày: "Cái gì đúng lúc?" 


"Thiên… Thiên kiếp của ta… Tốc Lạc Phổ Đài, chúng ta đồng quy vu tận…" 


Tốc Lạc Phổ Đài liền nhận ra nguy hiểm muốn đẩy y rớt xuống thành để tránh thân, thế nhưng Cung  Vận Ý là túm chặt cánh tay đang siết cổ mình kia không buông. 


Sấm sét liên tục ầm ầm kéo đến, những tia chớp cực nóng đánh xuống xung quanh tạo ra chấn động kinh khủng, lại vang thêm một tiếng đùng đùng nữa. 


Ánh sáng lóa mắt  di chuyển như thiên long mãnh hổ đánh thẳng vào nơi Cung Vận Ý đang đứng chỉ cách y tầm một bước chân, ngay lập tức cổng thành nổ ầm sụp xuống. 


Cung Vận Ý thả người theo từng lớp đá rơi xuống hơn chục trượng. Gió quần quật thổi từ phía dưới lên làm y phục của Cung Vận Ý trở nên bồng bềnh như dải lụa. Mặt hướng lên trời, từng hạt mưa nặng nề chạm lên bên khóe mắt ửng hồng của y, trong khoảnh khắc ấy y dường như có thể mơ hồ thấy được vẻ mặt lạnh như tiền của Thiên nhi.


Y đưa tay lên muốn bắt lấy hình bóng đó nhưng khi vừa chạm đầu ngón tay vào liền tan biến mất, tầng mây đen kịt từ từ tảng ra để lộ vài tia sáng ấm áp. 


Tư Không Dương Thiên trông thấy sét đánh nổ một phần cổng thành, từ đôi con ngươi của hắn phản chiếu một thân đạo bạch y rơi tự do trên không trung. Hắn lập tức bỏ thương mà vận công lao đến đón lấy cơ thể y. Cũng mặc kệ kịch độc trong người nương theo  kinh mạch phát tác. 


"Tiểu thúc!" 


Hắn vừa vận công liền lập tức ọc ra một ngụm máu, cơn đau từ lồng ngực truyền đến khiến hắn nửa đường gãy gánh ngã xuống đất chỉ cách nam nhân còn chưa tới hai bước. 


Sau đó tiếng vang trầm đục vang lên như búa tạ đập mạnh vào tim hắn, máu đỏ từ từ loan ra nền đất chạm vào bàn tay của Tư Không Dương Thiên. 


Hắn hoảng loạn bò đến, cả hắc giáp trên người cũng bị vấy bẩn bởi sình tuyết trộn lẫn huyết đỏ của Cung Vận Ý. 


Ngay khi hai bàn tay y động được vào cơ thể chỉ còn chút hơi tàn đã mềm nhũn kia, lòng hắn đã hoàn toàn bị sụp đổ, gần như là không thể hít thở hay kêu la được như bình thường. 


"T… Tiểu… Tiểu thúc…" 


"..." 


Cung Vận Ý toàn thân đều không thể cảm giác hay đau đớn nào nữa, giống như là thân thể này đã chẳng còn thuộc về y nữa. Đầu óc bị bóng tối từ từ xâm chiếm, nhưng y có thể được nhìn mặt Tư Không Dương Thiên, yếu ớt nở nụ cười lần cuối trước khi mất đi ý thức. 


Đầu vô lực gục vào lồng ngực hắn, Tư Không Dương Thiên hai mắt đỏ ngầu như sắp chảy ra huyết lệ, hắn liên tục lắc đầu, liên tục dùng bàn tay lắc lắc hai bên má của Cung Vận Ý. 


"Đừng…" 


"..." 


"Tướng quân?" 


Trương Lệnh cả kinh nhìn Cung Vận Ý mềm oặc nằm trong vòng tay của Tư Không Dương Thiên. Mà tướng quân của hắn đã phát điên rồi không còn giữ được bình tĩnh nữa. 


"Quân ta đã công thành được rồi…" 


"..." 


Tư Không Dương Thiên gần như chẳng còn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, dù cho vạn quân phía sau ồ ạt kéo vào thành. 


Mai Hữu Sài cùng Đặng Tả Khanh đúng lúc đi đến, phe cánh của bọn họ cũng đã thành công phá vỡ phòng tuyến ở cổng Đông, toàn bộ hơn hai mươi vạn binh tràn vào Quản Xuyên, quân địch không có ai chỉ huy như rắn mất đầu rất nhanh chóng loạn thành một mớ, họ vừa chạy đến liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho câm lặng. 


Tư Không Dương Thiên mang bộ dạng nhếch nhác ngồi lù lù trên đất ôm chặt Cung Vận Ý, mưa vẫn rơi gió vẫn thổi, toàn thân hắn đều dơ bẩn cùng hôi tanh mùi máu. 


Mai Hữu Sài từ từ đi đến, tay cẩn thận dò xét xem Cung Vận Ý có còn hơi thở không… 


"Tướng quân… Cung tiên sinh còn thoi thóp… Cần phải cứu ngay, chúng ta đã chiếm lại được Quản Xuyên rồi. 


"..." 


"Tướng quân! Nếu không cứu Cung tiên sinh sẽ chết thật đó…"


"Tiểu thúc… Cứu… Phải cứu tiểu thúc…"


Tư Không Dương Thiên lúc này mới có phản ứng lại, hắn run rẩy bế y lên, bối rối xoay mòng giống như con chim mất phương hướng bay loạn. 


Mai Hữu Sài không đành lòng bén kéo hắn đi vào thành. Ngang qua đống đá vụn, mơ hồ có thể thấy được Tốc Lạc Phổ Đài đã tử trận. Thân xác bị đá đè đến không còn hình dạng đường hoàng, huyết nhục lẫn lộn. 


_________________________________


Trời tạnh mưa, nắng bắt đầu soi rọi xuống trần thế vừa trải qua một màng hỗn chiến loạn lạc. 


Tại y quán lớn nhất Quản Xuyên bỗng trở nên đông nghẹt quân sĩ bị thương, trung y đều bận đến đầu tắt mặt tối. 


Tư Không Dương Thiên đứng ở hậu viện, ngay trước cửa phòng của lang y giỏi nhất thành. Nước bẩn theo bàn tay hắn nhỏ giọt xuống, trên người hắn không có chỗ nào là không bị dính sình lầy ướt át. 


"Tướng quân, đừng quá lo lắng…" 


Trương Lệnh sợ hắn sẽ không trụ được bèn vỗ vai an ủi, Tư Không Dương Thiên bật cười cay đắng: "Ta có tư cách để lo cho tiểu thúc sao? Đáng lẽ ta phải sớm giết chết tên khốn đó…" 


Đột ngột giọng nữ nhân oán trách vang lên: "Đúng! Ngươi không có tư cách lo cho thúc thúc ta!" 


Cung Tiểu Bối cùng Đặng Thiền Ngọc chẳng biết từ đâu chui ra mà đi đến, Cung Tiểu Bối hai mắt đã ướt đẫm trừng trừng hắn, giáng xuống bên má hắn một cái tát vang lên chan chát. 


Sau khi Cung Vận Ý và Đặng Tả Khanh rời khỏi Tây Đô được một tuần trăng, Cung Tiểu Bối dường như có cảm tính chuyến đi này thúc thúc sẽ gặp bất trắc nên đã kéo Đặng Thiền Ngọc đi theo. 


Nàng lo lắng thiên kiếp của thúc thúc lại chính là trận chiến này, quả nhiên khi gần đến Quản Xuyên thành, thiên biến đột ngột mưa ùn ùn kéo đến cùng sấm sét khiến nàng tin chắc rằng đó chính là thiên kiếp. 


Hai nàng tức tốc đuổi theo, nhưng lúc vào được thành thì  chiến trận cũng mới vừa tàn, Cung Tiểu Bối lập tức chạy khắp nơi tìm Cung Vận Ý. 


Cho đến khi gặp được Trương Lệnh thì nàng mới biết thúc thúc đã… 


"Cũng vì ngươi! Nếu không vì ngươi thì thúc thúc sẽ không nghịch thiên cải mệnh cho ngươi, kết quả lại phải chịu thiên kiếp!" 


Cung Tiểu Bối vừa gào khóc vừa đánh bùm bụp lên người Tư Không Dương Thiên. 


Hắn bàng hoàng ngẩng đầu nhìn nàng, môi run run: "Thiên kiếp… Thiên kiếp cái gì?"


"Chính là lúc ngươi một chân bước vào quỷ môn quan ở kinh thành, thúc thúc đã lập đàn bày Tam Hồn Thất Linh Trận, cãi lại ý trời trục cái mạng của ngươi về."


"..." 


"Ngươi có biết nghịch lại thiên cơ sẽ có kết cục thế nào không?" 


Tư Không Dương Thiên lắc đầu, giọng nói không còn giữ được độ ổn định: "Không thể nào… Không thể nào tiểu thúc lại ngu ngốc vì ta mà…" 


"Chính là vì ngươi! Chính là vì thúc thúc ngu ngốc một lòng làm chuyện đó cho ngươi…" 


"A!!!!" 


Từ trước đến nay hắn không hề hay biết Cung Vận Ý vì mình mà đến cả mạng cũng không tiếc, hắn thật sự… 


Vậy mà bấy lâu nay hắn đối xử với Cung Vận Ý như vậy… 


"Thiên nhi… Ta… Ta thích con…" 


"Ta… Ta.. Cũng chỉ để tâm đến Thiên nhi…" 


"Chỉ cần Thiên nhi… Không ghét ta là được."


Giọng nói của y văng vẳng bên tai, Tư Không Dương Thiên mặt nhăn như trái khổ qua, kịch độc trong người lúc này ập đến chỉ vì công lực của hắn bắt đầu làm loạn, khí huyết chạy tứ tung khắp nơi. 


Tư Không Dương Thiên hét một tiếng, ngay sau đó liền nôn ra máu đen, cơ thể cao ráo chao đảo ngã xuống. 


Kịch độc công tâm, trái tim bị bóp gần như vỡ vụn. 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.