Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1011: Còn có thể sửa được không? (1)



Trương Huyền đẩy cửa đi vào huyễn thành.

Đập vào mắt hắn là một màu đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.

Dọc theo hành lang đi về phía trước hai bước, một trận âm phong thổi qua, ngay sau đó bên tai đã vang lên thanh âm quỷ dị.

Ô ô ô ô!

Như oán như kể lể, như khóc nỉ non vang lên ở trong lòng, coi như bịt kín lỗ tai cũng không có tác dụng.

- Đây là linh hồn mê hoặc?

Trương Huyền nhíu mày.

Loại tình huống này ban đầu khi ở Vu hồn mộ, Mặc Hồn Sinh cũng đã từng dùng qua một lần.

Thanh âm vang vọng ở sâu trong linh hồn, coi như đóng lục thức lại cũng không có tác dụng.

Giương mắt nhìn qua, dường như có vô số con mắt chằm chằm vào, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào tới, muốn xé rách hắn thành từng mảnh vỡ.

Chung quanh đen kịt, lại có tiếng khóc vang vọng ở trong lòng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có công kích...

Khó trách lại là khảo hạch tâm tính, tâm tính không tốt, sợ rằng sẽ trực tiếp bị dọa ngất.

Ầm ầm!

Trong lòng đang cảm khái thì đã cảm thấy có một cỗ khí tức cường đại từ một bên chui ra, lập tức có tiếng gió rít gào, công kích về phía hắn.

Con ngươi co rụt lại, thân thể nhảy lên về phía trước, vừa mới né tránh công kích thì đã cảm thấy ở ngay phía trước có một đạo khí tức bay thẳng tới.

Lần nữa trốn tránh, còn chưa rơi xuống đất thì lại cảm thấy công kích đã đổi phương hướng, từ một bên khác tập kích tới.

Liên tục nhảy lên bảy tám lần, trên đầu đổ đầy mồ hôi, Trương Huyền có chút nóng nảy.

Nghe tiếng gió công kích càng lúc càng nhanh, nếu như không trốn tránh được nữa thì sẽ rất có khả năng bị thương ở đây.

Cửa này không sẽ khó như thế chứ?

- Không đúng! Vừa rồi công kích đánh tới, chỉ cảm thấy khí tức và ba động, lại không nghe được thanh âm lực lượng va chạm...

Lại nhảy mấy lần, Trương Huyền đột nhiên sững sờ.

Tiếng công kích trong tai tựa như mưa to gió lớn, liên tiếp không ngừng. Thế nhưng có thể chỉ nghe được công kích về phía hắn, nhưng lại không có thanh âm tiếp xúc với mặt tường nơi đó.

Nếu quả thực là công kích, bị hắn tránh thoát, nhất định sẽ rơi vào bức tường hoặc là trên mặt đất, tạo ra hố sâu, để lại dấu ấn... Thế nhưng ngay cả động tĩnh gì cũng không có, liệu có phải công kích cũng là một loại huyễn tượng hay không?

- Minh Lý Chi Nhãn!

Một mặt lay động, một mặt mở ra Minh Lý Chi Nhãn.

Trong nháy mắt, cảnh vật đen kịt trước mắt triệt để bị giảm bớt, hình dáng cả phòng hiện ra.

Minh Lý Chi Nhãn có thể thấy rõ bản chất, mặc dù cấp bậc của Quỷ Vực huyễn thành này tương đối cao, rất khó nhìn thấu. Thân ở bên trong, hắn muốn nhìn thấu một bộ phận hư ảo vẫn rất là đơn giản.

Trước đó công kích tạo thành tiếng xé gió vang lên, lúc này rơi vào trong mắt hắn lại là vô số linh tính vờn quanh ở chung quanh.

Những linh tính này cũng không biết là cây cối, hay là linh thú, mặc dù tiếng gió sinh ra kịch liệt. Thế nhưng trên thực tế đối với vật chất thực thể lại không có bất kỳ hiệu quả công kích gì cả.

Chính vì vậy, ở tường mới không có xuất hiện những cái hố.

Chỉ là, nếu không phải hắn có Minh Lý Chi Nhãn, cảm nhận được ở bên trong không gian đen kịt có loại khí tức cường đại này điên cuồng xung kích. Như vậy có cho hắn mấy lá gan cũng sẽ không dám mạnh mẽ chống đỡ.

- Người khác hết cách với những vật này, chỉ có thể để cho nó quấy nhiễu, thống khổ không chịu nổi. Qua thời gian dài, thật sự có thể sụp đổ, ta thì không giống!

Sau khi hiểu rõ là cái công kích gì, khóe miệng Trương Huyền nhếch lên, mỉm cười.

Những người khác gặp được những linh tính nhìn không thấy sờ không được này, quả thực phải to đầu lên. Dần dà, sẽ giống như là gặp ma, tâm lý sụp đổ, triệt để nổi điên.

Mà hắn... Thân là Vu Hồn sư, nếu như để cho cái đồ chơi này mê hoặc, thật sự rất là mất mặt.

- Vu hồn, ra!

Tinh thần khẽ động, mi tâm toả ra ánh sáng chói lọi, Vu hồn giống hắn như đúc lập tức nhảy ra ngoài, bàn tay đánh ra pháp quyết.

Ông!

Quang mang lóe lên, tất cả linh tính lập tức giống như thấy được khắc tinh vậy, bị dọa đến mức nhao nhao chạy trốn.

Vu hồn, bản thân đã có linh tính cường đại. Mà thứ Trương Huyền tu luyện lại chính là công pháp Thiên đạo Vu hồn, hồn phách mang theo khí tức cương mãnh, quỷ thần lui tránh. Hắn không có luyện hóa những linh tính này tại chỗ, trở thành vật của mình cũng đã coi như hạ thủ lưu tình, để cho Hồng sư mặt mũi lắm rồi.

Đuổi linh tính làm loạn đi, bên tai thanh tịnh hơn không ít, Vu hồn trở về cơ thể. Lúc này Trương Huyền đứng dậy, đang muốn tìm lối ra thì lại đột nhiên mỉm cười.

- Tìm lối ra làm gì, tìm được thiếu sót, phá vỡ hư ảo không phải sẽ đi ra ngoài hay sao?

Mới vừa vào cửa không lâu thì đã gặp phải nhiều linh tính như vậy, còn có công kích quỷ dị, ai biết đằng sau còn có chiêu gì nữa hay không?

So với việc phiền toái như vậy còn không bằng tìm chỗ thiếu hụt, giống như trận pháp vậy, khiến cho Quỷ Vực huyễn thành này ngừng vận chuyển, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.

Dù sao trận pháp dừng lại cũng không phải phá hỏng cơ sở, sau khi hắn rời khỏi còn có thể lần nữa khôi phục, không ảnh hưởng đến khảo hạch kế tiếp.

Nghĩ đến chuyện này, bàn tay hắn sờ một cái lên trên mặt đất, trong đầu xuất hiện một quyển sách.

- Quỷ Vực huyễn thành do Danh sư ngũ tinh Phi Ngọc Tử luyện chế, trong đó ẩn chứa Kỳ Môn Độn Giáp, vô số linh tính. Có thể kiểm tra khảo hạch, tôi luyện tâm tính. Thiếu sót: 1, bệ đá trung tâm bởi vì là cơ quan đầu mối then chốt cho nên rất dễ dàng phát hiện ra...

Trong sách có ghi nội dung rất kỹ càng.

- Bệ đá trung tâm chính là đầu mối then chốt của cơ quan sao?

Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển, đi về phía trước mấy bước, quả nhiên đã nhìn thấy một cái bệ đá cao cỡ một người lớn.

- Cũng quá lộ liễu a!

Nhìn thấy thứ quan trọng nhất lại bày trần trụi ở bên ngoài như thế, Trương Huyền lắc đầu.

Chỉ là, suy nghĩ một chút thì cũng có thể nhận ra được.

Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, có đôi khi, hạch tâm chân chính chưa hẳn đã phải giấu đi, đặt ở chỗ bắt mắt nhất, như vậy sẽ càng làm cho người ta không thể tin được.

Lại nói, người tu luyện đi vào huyễn thành bị linh tính quấy nhiễu, lục thức khó mà nhận biết. Coi như nhìn thấy bệ đá thì cũng sẽ không nghĩ ra đây chính là nơi quan trọng nhất ah!

- Đây đã là đầu mối then chốt của cơ quan. Như vậy đẩy thứ này ra, có phải Quỷ Vực sẽ dừng lại hay không?

Hắn không muốn tiếp tục nhìn xuống dưới nữa cho nên mới thuận tay khép sách lại, Minh Lý Chi Nhãn lập lòe, nhìn chằm chằm về phía bệ đá trước mắt.

Bệ đá cứng rắn, không biết dùng tài liệu gì luyện chế mà thành, bóng loáng chỉnh tề. Muốn tìm một cái nút nhấn cũng không tìm thấy bất luận một chút cơ quan nào cả.

Đưa tay đẩy một cái, bệ đá vẫn không nhúc nhích tí nào, giống như vốn đã sinh trưởng ở cùng một chỗ cùng với tòa thành này vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.