Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1013: Dị Linh tộc kinh khủng (1)



- Sửa?

Nhìn đá vụn đầy đất cùng với phế tích như bị pháo bắn qua, toàn thân Hồng sư cứng đờ, cảnh vật trước mắt tối sầm lại, sắp ngất đi.

Ngươi chỉ phá hủy một mặt tường, một cái hành lang thì còn có thể tu bổ. cảnh tượng như vậy bảo ta sửa làm sao đây?

Sửa cái lông a!

Chỉ vượt mà thôi, nếu có thể đi ra thì đi ra. Nếu không đi ra được thì cũng không có, rốt cuộc Quỷ Vực huyễn thành này của ta đắc tội với ngươi thế nào mà ngươi lại hủy thành đi như vậy chứ?

Lại nói, lúc này mới qua vài phút? Hai phút đồng hồ? Hay là ba phút?

Bên trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả ta cũng rất khó đi đến trung tâm, rốt cuộc ngươi hủy đi thế nào vậy?

Chỉ cảm thấy trái tim run rẩy, Hồng sư cảm giác mình sắp điên rồi.

- Quả nhiên -

Không giống như Hồng sư đang nổi điên, đám người Khang đường chủ đồng thời vỗ trán một cái.

Bọn hắn đã đoán được vị Trương sư này có sẽ gây ra chuyện gì đó thiêu thân. Vừa nhìn thấy mới biết được chuyện thiêu thân vẫn là xem thường hắn. Đây là tiết tấu muốn hạ thấp cấp bậc của thi đấu Danh sư, làm cho những người khác không có cách nào khảo hạch nữa nha.

Khảo hạch tâm tính, chỗ dựa lớn nhất chính là Quỷ Vực huyễn thành này, bây giờ ngươi đã khiến cho thành sập, còn kiểm tra thế nào nữa chứ?

Đi con đường của mình, để cho người khác không có đường có thể đi. Sau khi xong lại khiến cho người khác không thể vượt thành được nữa!

Trương sư, ngươi cũng quá mạnh mẽ a!

Bên này tràn ngập im lặng, Liêu Vũ Chí từ trong khiếp sợ khôi phục lại, thân thể cũng nhoáng một cái.

Vừa rồi, Nhược Hoan công tử đã nói người ta lo lắng Quỷ Vực huyễn thành sẽ có nguy hiểm. Lúc đó bản thân hắn cảm thấy là chuyện cười, lời nói vô căn cứ, hiện tại xem ra là sự thật!

Đi vào không đến ba phút thì đã phá hủy một một tòa thành của người ta. Ta đã biết, ngươi không phải là Danh sư vượt quan, mà là đội phá dỡ a!

Chung quanh khiếp sợ lặng ngắt như tờ, vạn chúng nhìn trừng trừng vào Trương Huyền. Hắn vỗ vỗ bụi đất trên người, cũng tràn ngập bất đắc dĩ.

Hắn chỉ muốn im lặng làm cho trận pháp dừng lại, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài. Nhưng nguyện vọng đơn giản như thế làm sao lại khó thực hiện như vậy chứ?

- Sửa nhất định là không sửa được!

Mặc dù đau lòng tới mức nhỏ máu, tức giận đến sắp ngất đi, thế nhưng Hồng sư vẫn rất nhanh khôi phục lại.

Bất kể nói thế nào thì đối phương cũng là học sinh của Dương sư, cũng không phải cố ý, cho nên hắn cũng không thể nào quá phận được.

Mặc dù đau lòng cho món bảo vật như Quỷ Vực huyễn thành này. Thế nhưng nếu nó đã sụp đổ thì nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Hắn đành phải cắn răng nuốt vào trong bụng, tự nhận mình xui xẻo.

Chỉ là cái đồ chơi này vừa mới khảo hạch người đầu tiên đã biến thành bộ dáng này, như vậy những người phía dưới còn kiểm tra như thế nào nữa?

Vác Danh sư khác cũng đồng loạt nhìn qua.

- Quỷ Vực huyễn thành đã bị hủy hoại, như khảo hạch tâm tính sẽ tạm thời coi như không có gì. Các chư vị phía dưới chuẩn bị tiến hành khảo hạch dũng khí! Dừng lại một chút, Hồng sư cắn răng nói.

Thi đấu tuyển chọn có bốn cửa, thiếu một cửa, cho dù có chút ảnh hưởng thế nhưng cũng không tính là quá lớn, chí ít vẫn nằm trong khống chế của hắn.

- Khảo hạch dũng khí?

- Cái này làm sao kiểm tra đây?

Nghe thấy sắp tiến hành khảo hạch cửa ải tiếp theo, mọi người cũng từ trong khiếp sợ khôi phục lại.

- Ý nghĩa của Khổng sư khi sáng lập ra cái nghề Danh sư này, chắc hẳn không cần ta nhiều lời thì chư vị cũng đều rõ ràng a!

Hồng sư nói.

- Vì muốn để cho nhân loại càng thêm cường đại, dễ đối kháng với Dị Linh tộc, đối kháng với tai nạn hơn! Một vị Danh sư mở miệng nói.

Dự tính ban đầu khi Khổng sư sáng lập ra Danh sư là bởi vì muốn người người như rồng. Chỉ có bản thân mạnh mẽ thì mới có thể càng thêm phồn vinh, hưng thịnh. Toàn bộ chủng tộc ngày càng thịnh vượng.

- Không sai, mấy vạn năm trước, Dị Linh tộc tàn phá bừa bãi, xâm nhập vào trong địa vực nhân loại, trong thiên địa đều là cảnh sinh linh đồ thán. Vì cứu vãn sinh mệnh trong chiến hỏa, Khổng sư mới sáng lập ra cái nghề nghiệp như Danh sư này, trải qua hơn vạn năm phát triển, nó đã phát triển tới mức huy hoàng trước nay chưa có!

Hồng sư gật gật đầu, nhìn về phía mọi người, ánh mắt lấp lánh:

- Khảo hạch dũng khí, rất đơn giản, chính là làm tròn chức trách của Danh sư. Làm chuyện nên làm, một mình đối mặt với Dị Linh tộc!

- Dị Linh tộc?

- Không phải chủng tộc này đã bị diệt tuyệt rồi sao? Chẳng lẽ còn có người còn sống?

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

Dị Linh tộc, từ mấy vạn năm trước đã bị Khổng sư dẫn người xua đuổi, đã mất đi tung tích ở bên trên đại lục, đối mặt với chủng tộc này là có ý gì?

- Dị Linh tộc từ vạn năm trước đã bị xua đuổi. Thế nhưng ở bên trên đại lục vẫn còn có một số còn sống, bọn họ ngụy trang thành nhân loại, ẩn giấu ở trong đám người!

Hai hàng lông mày của Hồng sư tràn ngập vẻ ngưng trọng, bàn tay lớn đánh ra một cái.

Sưu sưu!

Phía sau sân khấu, một khối khác bị sương mù bao phủ đã hiển hiện ra, là một nhà đá cực lớn.

Mặc dù cửa phòng đã đóng chặt, không nhìn thấy bất kỳ vật gì. Thế nhưng có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm và khí tức hùng hồn không ngừng truyền đến từ trong đó. Giống như chỉ cần có người tới gần nó sẽ xé rách thành bụi phấn.

- Khí tức quá hung mãnh, chẳng lẽ trong nhà đá chính là Dị Linh tộc hay sao?

- Nghe nói Dị Linh tộc hung tàn đã thành tính, coi nhân loại như con sâu cái kiến để chém giế. Trên người mang theo sát khí cực kỳ nồng đậm, nhân loại bình thường, đừng nói là giết bọn chúng. Có khả năng vừa gặp mặt đã không thể chống chọi, sẽ bị dọa ngất tại chỗ!

- Cách một cái nhà đá cũng đã khiến cho lòng người kinh hãi, nếu chân chính gặp mặt, không biết sẽ mạnh cỡ nào a?

Cảm nhận được khí tức truyền đến từ trong nhà đá, tất cả mọi người đều biến sắc.

Quá kinh khủng!

Người tới gần sân khấu hầu như đều là cường giả như Danh sư tứ tinh. Còn chưa có mở cửa thì đã cảm thấy sát lục chi khí tràn ngập, khiến cho chân cẳng người ta như nhũn ra. Chẳng lẽ bên trong có một đống Dị Linh tộc lợi hại?

- Dị Linh tộc tàn nhẫn giảo hoạt, không chỉ giết người không đâu. Mà vì mạnh mẽ, có khi ngay cả mình tộc nhân bọn chúng cũng thôn phệ! Trong mắt bọn hắn, nhân loại chỉ là sinh mệnh cấp thấp, là con mồi mà thôi!

Hồng sư hừ một tiếng, nói:

- Gia hỏa này ẩn giấu ở trong cảnh nội Hồng Phong đế quốc, chí ít đã giết mấy ngàn nhân loại vô tội. Ta đuổi hắn ròng rã ba năm mới bắt được hắn.

- Mặc dù bây giờ đã bị ta dùng Kim Hồn tỏa, khóa lại xương cốt. Làm cho hắn không có cách nào vận dụng lực lượng, cũng không thể chiến đấu. Thế nhưng lại có thể áp bách linh hồn đối với các người, khiến cho các ngươi từ chỗ sâu trong lòng sinh ra sự sợ hãi nồng đậm nhất. Đừng nói là Danh sư tứ tinh đỉnh phong, coi như là một chút cường giả chuẩn ngũ tinh cũng không dám tới chính diện giao phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.