Mặc dù hắn là Hoàng đế bệ hạ của Huyễn Vũ đế quốc, chủ của một nước, thế nhưng ở trước mặt đối phương hắn vẫn không dám nói nhảm.
Huyễn Vũ đế quốc chỉ là đế quốc nhất đẳng phụ thuộc Hồng Viễn đế quốc. Nếu như đối phương nguyện ý, chuyện muốn đổi hắn cũng dễ như trở bàn tay, coi như là Vệ Giang cũng không nói được cái gì.
- Không biết vì sao công chúa lại tức giận chứ? Vấn Thiên tự biết tư chất không tốt, nhưng cũng cẩn trọng... Nếu như có điểm nào khiến cho công chúa cảm thấy có sai sót, như vậy nhất định tại hạ sẽ cố gắng đi đổi, không cô phụ sự tín nhiệm của Hồng Viễn đế quốc đối với ta...
Diệp Vấn Thiên vội nói.
Sáng hôm nay hắn gặp vị công chúa này còn rất tốt, làm sao trong chớp mắt đối phương lại quát hắn như vậy chứ?
- Hừ, trong đế đô đều có điêu dân...
Nhớ tới tên thanh niên hèn mọn kia, Phi nhi công chúa lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Đường đường là công chúa, thế mà đánh cược thua, lại còn làm tỳ nữ cho người ta, thực sự quá mất mặt!
- Điêu dân?
Diệp Vấn Thiên sững sờ.
Hắn còn tưởng rằng là hắn làm chuyện gì, chọc cho đối phương không hài lòng, điêu dân... Chuyện gì đã xảy ra?
Cái gì mà điêu dân, có thể khiến cho đường đường là một vị công chúa nổi giận như thế cơ chứ?
- Không sai, là một thanh niên hai mươi tuổi, vẻ mặt hèn mọn, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì. Hắn từng xuất hiện qua ở trong Kỳ Trân lâu!
Phi nhi công chúa nói.
- Kỳ Trân lâu? Được, hiện tại ta sẽ phái người đi thăm dò...
Biết lửa giận của đối phương không phải là bởi vì hắn quản lý quốc gia không tốt, Diệp Vấn Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại vội vàng ôm quyền:
- Sau khi tìm tới về sau, ta sẽ bắt tới để công chúa xử trí!
- Ai muốn xử trí hắn?
Phi nhi công chúa giậm chân một cái:
- Ta bảo ngươi bắt sao?
- Ta...
Đầu Diệp Vấn Thiên như phình to, không biết mình nên trả lời như thế nào.
Hắn đã sớm nghe nói Ngọc nhi công chúa này tính cách cổ quái, hỉ nộ vô thường, không nghĩ tới... Lại là thật!
Hắn thân là quốc quân của Huyễn Vũ đế quốc, là cường giả Hóa Phàm bát trọng đỉnh phong, bị quát lớn ở trước mặt, bị mắng giống như cháu trai cũng khiến cho hắn có cảm giác như hôn mê.
Chỉ là, cho hắn mười cái lá gan thì hắn cũng không dám phản kháng.
Không nói tới thân phận Lục công chúa Hồng Viễn đế quốc của đối phương, chỉ nói ở trong Danh sư học viện đối phương đã được viện trưởng thu làm đệ tử thân truyền. Chỉ riêng chuyện này cũng khiến cho vô số người không dám đắc tội.
- Cái gì mà ngươi với ta? Đường đường là chủ một nước, trong đế đô có người nào cũng không biết, quả thực không làm tròn bổn phận!
Hất bàn tay như ngọc trắng lên, Phi nhi công chúa hừ lạnh.
- ...
Diệp Vấn Thiên có cảm giác như ăn phải mướp đắng.
Toàn bộ Huyễn Vũ đế đô trải rộng mấy trăm cây số, nhân khẩu vượt qua hơn một trăm triệu... Coi như ta có lợi hại hơn nữa thì cũng không có khả năng người người đều biết ah!
- Được rồi!
Thấy tình cảnh trở nên xấu hổ, Lạc Thất Thất cười cười, đi lên phía trước một bước:
- Vấn Thiên bệ hạ, tính cách Phi nhi là vậy, ngươi cũng không cần để ở trong lòng! Kỳ thật không có chuyện gì, ngươi không cần phải để ý đến đâu!
Nói xong nàng nhìn về phía nữ tử bên người, truyền âm qua nói:
- Không phải ngươi bảo Diệp Tiền hỗ trợ tra xét hay sao? Chờ hắn điều tra ra, ta sẽ giúp ngươi hả giận, giúp ngươi thắng lại đối phương...
Phi nhi công chúa này mặc dù tuổi tác đã không nhỏ, thế nhưng tính cách vẫn như một đứa nhỏ, khiến cho cho người ta vừa tức vừa buồn cười.
Đánh cược thua, biến thành tỳ nữ của người khác cũng không phải là chuyện vinh quang gì, ngươi chạy tới nhục mạ, mắng Diệp Vấn Thiên bệ hạ người ta làm cái gì cơ chứ?
Một khi điều tra ra, ngươi bảo hắn nên nói hay là không nên nói đây?
- Được rồi!
Nghe thấy hứa hẹn của bạn tốt, lúc này Phi nhi công chúa mới dễ chịu hơn một chút, không tiếp tục để ý tới vị hoàng đế bệ hạ này nữa mà ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Đi thôi, đi tham gia yến hội!
- Ừm!
Lạc Thất Thất, Hình Viễn đi theo nàng. Mà Diệp Vấn Thiên, Vệ Giang nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, cũng đi theo phía sau.
Vị Lục công chúa này nổi danh là tính tình cổ quái. May mà nhi tử Diệp Tiền của hắn không theo đuổi. Nếu không, nhất định sẽ chết rất thê thảm, không nói đâu xa. Không phải ngay cả Hình Viễn mỗi ngày đều theo đuổi nàng, nhiều năm như vậy mà cũng không có thu được vẻ mặt tốt của nàng sao?
...
Bên này đi đến yến hội, bên kia hộ vệ thủ vệ đã đi vào trong, vội vã đến đại sảnh, nói một câu bên tai của Diệp Tiền.
- Phụ Hoàng và thầy Vệ đều tới? Còn có Lục công chúa... Làm sao bọn họ lại cùng nhau tới đây được cơ chứ?
- Chư vị, đám người Lục công chúa và phụ vương ta, thầy Vệ sắp tới đây. Ta cảm thấy chúng ta nên đứng dậy nghênh đón a!
- Lục công chúa tới?
- Không nghĩ tới thầy Vệ và bệ hạ cũng tới, nhanh lên!
Nghe thấy Lục công chúa Hồng Viễn đế quốc và thầy Vệ sắp tới, tất cả mọi người đều ngừng lại, đồng loạt đứng dậy.
Trương Huyền cũng giống như mọi người, đứng dậy nhìn ra ngoài, quả nhiên đã thấy có mấy người đi tới.
Đi đầu là một nữ tử, một thân mặc váy dài màu tím, thân thể thướt tha được phác họa một cách hoàn mỹ. Phối hợp với da thịt bóng loáng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp không nói thành lời.
- Đây chính là Lục công chúa sao?
- Thật xinh đẹp ah!
- Ta cảm giác như đã yêu nàng, làm sao bây giờ...
- Yêu nàng? Ngươi không nhìn bản thân một chút sao, mặt sưng phù giống như đầu heo, Lục công chúa nhìn thấy ngươi không nôn đã tốt lắm ồi!
- Còn nói ta, ngươi không tốt hơn a, cái mũi giống như gấu chó vậy, đều là màu đen...
Nhìn thấy nữ tử đi đầu, hai mắt tất cả Danh sư trong phòng đều tỏa sáng.
Vị Lục công chúa này giống như là tiên nữ từ trong tranh vẽ đi ra, khiến cho vô số người trẻ tuổi, kích động không thôi.
Chỉ là, tất cả người trẻ tuổi ở đây, ngoại trừ thái tử và một số ít như mấy ngươi La Tuyền ra. Tất cả đều bị Trương Huyền đánh cho giống như đầu heo, một đám sưng mặt sưng mũi. Mỗi người đều đứng lên, hai mắt tỏa sáng. Khiến cho người có cảm giác không phải là thưởng thức cái đẹp, mà là đang hoảng sợ.