Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1130: Cấm ngôn (2)



- Cũng không phải là thể chất đặc thù gì đó!

Nếu nói tới thể chất đặc thù, hắn có hai học sinh a. Ngay cả người làm lão sư như hắn cũng vẫn luôn hâm mộ.

- Được rồi!

Nghe hắn thừa nhận mình không phải Chiến sư, lại không có thể chất đặc thù, Vệ Giang có chút thất vọng.

Vốn hắn cho rằng Huyễn Vũ đế quốc có thể xuất hiện một vị Chiến sư thì sẽ danh dương thiên hạ, hiện tại xem ra, hắn đã suy nghĩ nhiều.

Thể chất đặc thù, nếu như không kích hoạt thì hầu như không đo lường ra được. Coi như hắn là Danh sư ngũ tinh đỉnh phong thì cũng không có cách nào.

Lại hàn huyên một hồi, tất cả vấn đề đều bị Trương Huyền xảo diệu từ chối.

Sở dĩ hắn có thể vượt cấp chiến đấu, một là bởi vì Thiên Đạo thư viện và công pháp Thiên Đạo, hai là bởi vì thủ đoạn của Vu Hồn sư.

Hai thứ này cũng không thể nói cho người khác biết được, một khi nói là Chiến sư gì đó. Nếu như bị bắt về nghiên cứu, quả thực sẽ rất phiền toái.

Cho nên, mặc kệ đối phương nói cái gì hắn cũng sẽ không thừa nhận.

- Quấy rầy Trương sư rồi!

Lại hàn huyên một hồi, không tìm được bất luận một chút đầu mối hữu dụng nào. Dò xét nửa ngày cũng không nhìn ra được cái gì, Vệ Giang đành phải tràn ngập áy náy ôm quyền nói một câu.

- Không cần phải khách khí!

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không nhiều lời mà xoay người rời khỏi.

Hắn vừa rời đi không lâu thì cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, Diệp Vấn Thiên bệ hạ đi tới, vẻ mặt rất là sốt ruột.

- Thế nào?

- Hẳn không phải là thể chất đặc thù, nhưng mà... Có phải là Chiến sư hay không thì ta cũng không dám xác định!

Vệ Giang lắc đầu.

- Không xác định được?

Diệp Vấn Thiên rất là nghi hoặc.

- Ừm, Chiến sư phải trải qua vô số tuyển chọn, từng tầng khảo hạch, mặc dù hiện tại hắn có thể vượt cấp chiến đấu, thế nhưng so với Chiến sư chân chính vẫn còn kém một đoạn rất lớn... Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Ta sẽ nói loại tình huống này cho Danh sư đường Hồng Viễn đế quốc. Quyết định cụ thể như thế nào cứ để cho Mạc đường chủ tự mình quyết định đi!

Chần chờ một chút, Vệ Giang nói.

Dùng năng lực hiện tại của hắn, quả thực không có cách nào xác nhận ra được.

Không bằng trước tiên cứ báo cáo, quyết định như thế nào cũng đã có người phía trên đi làm.

- Không sai, cứ báo cáo đi!

Diệp Vấn Thiên suy nghĩ một chút, không ngừng gật đầu.

Cổ tay Vệ Giang khẽ đảo, một cái đồ vật lớn chừng bàn tay xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Bàn tay hắn điểm một cái, nói đồ vật muốn viết ra, ánh sáng lóe lên, chữ viết tức thì biến mất.

Ngọc phù đưa tin có hiệu quả giống như hiệu quả tường đưa tin, chỉ là càng thêm nhanh gọn, có thể nhẹ nhõm mang đi được.

Lúc trước Hồng sư mượn thứ này để đưa tin cho Mạc sư Mạc Cao Viễn.

Ông!

Mới vừa truyền ra tin tức không lâu thì đã thấy ánh sáng lần nữa lóe lên.

- Cái này...

Nhìn thấy chữ viết ở phía trên, con ngươi Vệ Giang co rụt lại, dường như không thể tin được vào hai mắt mình.

- Mạc đường chủ nói cái gì vậy?

Thấy bằng hữu có bộ dáng này, Diệp Vấn Thiên cũng nhíu mày nói.

- Ngươi tự nhìn...

Nuốt một ngụm nước bọt, Vệ Giang ngọc phù đưa tin cho đối phương.

Mang theo vẻ nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống, Diệp Vấn Thiên vừa nhìn xuống cũng lập tức sững sờ.

Chỉ thấy phía trên chỉ có một hàng chữ.

- Chuyện liên quan tới Trương Huyền Trương sư, không nói, không hỏi, không nói, nói năng thận trọng!

Sưu sưu!

Hắn mới vừa nhìn xong thì chữ viết bên trên ngọc phù theo thời gian trôi qua đã biến mất ở trước mắt.

- Nói năng thận trọng... Chẳng lẽ Mạc đường chủ đã sớm biết vị Trương sư này hay sao?

Con ngươi co rụt lại, Diệp Vấn Thiên không nhịn được nói.

Nói năng thận trọng là sự tôn trọng mà Danh sư cấp thấp nên làm với Danh sư cấp cao. Thế nhưng vị Trương sư này mới là tứ tinh, tại sao Mạc đường chủ lại ra lệnh kín miệng như vậy chứ?

Chẳng lẽ... Mạc đường chủ đã sớm biết vị Trương sư này hay sao?

Nếu không... Tại sao lại nói như vậy?

- Hẳn là đã sớm biết, nếu không, không có khả năng ta vừa mới nói ra hai chữ Trương Huyền, đã... Truyền lại tin tức này!

Vệ Giang gật đầu.

Mạc Cao Viễn đi Vạn Quốc thành, cùng ngày đã xoay người rời khỏi. Người biết chuyện này rất ít, ngoại trừ đám người Trương Huyền thì cũng chỉ có Hồng sư và đám người Khang đường chủ Vạn Quốc thành.

Mặc dù Vệ Giang là lão sư của Hồng sư, thế nhưng cũng không quá rõ ràng.

- Như vậy... Chúng ta làm sao bây giờ?

Diệp Vấn Thiên nhìn qua.

- Mạc đường chủ đã quy định như thế thì chúng ta cũng không cần nói nhiều làm gì. Dù sao Trương sư cũng sẽ đi vào Hồng Viễn Danh sư học viện. Nếu như ta nhớ không nhầm, tuyển chọn Chiến sư năm năm một lần trong học viện, hẳn là sắp bắt đầu... Nếu như hắn thực sự có thiên phú, nhất định có thể một tiếng hót lên làm kinh người!

Vệ Giang nói.

- Tuyển chọn Chiến sư? Không sai, ngươi vừa nói như vậy ta cũng đã nghĩ tới, chỉ là... Chiến sư chân chính, người kém cỏi nhất cũng phải là Danh sư ngũ tinh, hiện tại hắn mới là Trọc Thanh cảnh đỉnh phong. Ngay cả Hợp Linh cảnh cũng chưa tới, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể đột phá được a!

Diệp Vấn Thiên gật đầu lên tiếng, lập tức mang theo vẻ lo lắng nói.

- Bất kể hắn có tu vi thế nào, Mạc đường chủ đã hạ lệnh kín miệng thì chúng ta cũng không nói nhiều, cứ chờ là được!

Vệ Giang gật đầu.

- Cũng đúng!

Diệp Vấn Thiên lên tiếng, không nói thêm lời nào nữa.

...

Hai người đóng cửa thương nghị, Trương Huyền vừa đi ra phủ thái tử thì đã bị người khác ngăn lại.

- Trương sư, ta muốn một mình nói chuyện với ngươi!

Một đạo thân ảnh thon dài chặn ở phía trước mặt hắn.

- Lục công chúa?

Khi nhìn thấy rõ người ngăn ở trước mặt là ai, lông mày của Trương Huyền nhíu một cái.

Chính là Lục công chúa đã bị hắn thu làm tỳ nữ, hơn nửa đêm đối phương tới tìm bản thân hắn để làm gì cơ chứ?

- Hừ! Nơi này ở gần hoàng cung, không tiện nói chuyện, đi theo ta!

Phi nhi công chúa hừ lạnh một tiếng, bàn chân điểm một cái lên trên mặt đất, thân thể bay thẳng về phía trước.

Đi một lát, đột nhiên phát hiện phía sau không có động tĩnh, nàng quay đầu nhìn lại, thân thể mềm mại run lên.

Chỉ thấy người thanh niên kia căn bản không có cùng đi với nàng mà hai tay đút vào trong túi, đang đi đến hướng khác.

- Ngươi... Làm sao không đi với ta chứ? Xoay người đuổi kịp đối phương, nàng cắn răng khẽ nói.

- Không có hứng thú!

Trương Huyền khoát tay áo.

- Ngươi...

Ngực không ngừng nhấp nhô, Phi nhi công chúa tức giận sắp bạo phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.