Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1159: Linh nhục hợp nhất (1)



Dường như nữ tử áo trắng cũng không muốn rời khỏi, chỉ có điều, Trương Huyền biết bây giờ không phải là thời điểm để giải thích, bỗng nhiên hắn vừa dùng lực.

Phù phù!

Hai người đi vào ao nước, Tuyết Hồ trước đó dạo chơi ở trong nước nhìn thấy bọn hắn đi vào cũng bơi tới.

- Đi mau, nếu không ngay cả mạng cũng bị mất!

Chộp Tuyết Hồ vào trong lòng bàn tay, Trương Huyền gấp gáp hô một tiếng. Cái tay còn lại, lôi kéo nữ tử, sau đó tiếp tục bơi đi về chỗ sâu trong đầm nước.

Vừa rồi hắn đã quan sát kỹ, trong rất nhiều linh thú đến đây vây công. Loại am hiểu chiến đấu trong nước, không có mấy đầu, cho nên nếu đi vào nơi này, sẽ an toàn hơn không ít.

Hơn nữa, khi hắn đến cũng đã nhìn qua đầm nước, một đầu nối với một dòng sông rộng, có lẽ có thể mượn cơ hội để chạy trốn!

Sưu sưu!

Vừa tiến vào chỗ sâu trong ao nước thì đã nghe thấy tiếng đung đưa kịch liệt liên tiếp ở phía trên, lập tức nhìn thấy không ít linh thú cũng nhảy theo ở phía sau.

Biết chuyện này không thể chần chờ, Trương Huyền không ngừng chút nào, chân khí trong cơ thể vận chuyển, tăng thêm tốc độ. Dựa theo phương hướng dòng sông trong trí nhớ bơi đi về phía trước.

Trong nước quả nhiên an toàn hơn không ít, vừa mới bắt đầu còn có linh thú đuổi theo. Sau khi bị hắn chặn lại, số lượng linh thú đuổi dần dần bớt đi, bơi gần một canh giờ, không còn một linh thú nào khác đuổi tới, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, Trương Huyền bơi đi về phía mặt nước.

Ấm ức một canh giờ, đối với thực lực bây giờ của hắn cũng không tính là gì. Hắn quay đầu nhìn về phía nữ tử áo trắng mà mình kéo tay thì thấy dường như nàng cũng không có gì trở ngại.

Cũng đúng, có thể khiến cho nhiều linh thú thận trọng vây công như thế, nhất định thực lực sẽ không kém hơn so với mình.

Loại người này, chân khí trong cơ thể hùng hậu, làm sao có thể nín thở một canh giờ cũng không chịu nổi cơ chứ?

Sưu!

Hai người một thú từ trong nước ló đầu ra, nhìn quanh hai bên một vòng, phát hiện ra không có gặp nguy hiểm, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.

- Hiện tại đã an toàn...

Kéo nữ tử một cái rồi nhún người nhảy đến bên bờ.

Xuôi theo dòng nước một canh giờ, khoảng cách giữa nơi này với thác nước vừa rồi bao xa đã không biết, trong đó đường thủy rắc rối phức tạp, coi như những đầu linh thú kia muốn tìm tới, chỉ sợ cũng rất khó tìm được.

Chỉ là, vẫn phải cẩn thận một chút, đối phương có linh thú phi hành. Nếu như tìm kiếm từ không trung, nhất định sẽ có rất nhiều.

- Trước tiên tìm một nơi làm một ít thức ăn, thuận tiện hong khô quần áo a!

Nhìn thấy hai người một thú đều chật vật tới cực điểm, quần áo kề sát ở trên người, Trương Huyền cười khổ một tiếng.

Nữ tử áo trắng biết hắn cứu mình cho nên thái độ cũng hiền lành không ít, nghe thấy hắn nói như vậy, nàng mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Thanh Tắc sơn có không ít sơn động do linh thú đào ra, rất là rộng lớn. Sau khi tìm thấy một chỗ ở không có linh thú, hai người lập tức đi vào.

Tìm một ít nhánh cây khô, đốt lửa lên, lúc này hai người mới phát giác ra trên người đã trở nên ấm áp hơn không ít.

Mặc dù tu vi hai người đều không yếu, thế nhưng dù sao cũng đang là mùa đông, xuôi theo dòng nước một canh giờ vẫn cảm thấy lạnh lẽo tận xương như cũ.

- Tại hạ Trương Huyền, không biết cô nương là...

Cầm quần áo ra rồi hong khô, lại lấy chút thịt khô từ bên trong giới chỉ trữ vật rồi đưa qua, Trương Huyền biến trở về dung mạo của mình, lại mỉm cười ôm quyền nói.

Chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác đã sớm quen biết với nữ tử này. Hết sức quen thuộc, nếu không, cũng không có khả năng liều mạng cứu người như vậy.

Nữ tử này lắc đầu, cũng không nói chuyện, mà chỉ mỉm cười, tiếp nhận thịt khô, tiện tay xé ăn một chút, cử chỉ rất là ưu nhã.

- Ngươi... Không biết nói chuyện?

Thấy nàng không nói, chỉ mỉm cười, Trương Huyền sững sờ.

Kể từ lúc quen biết nàng cho đến bây giờ, ngay cả một câu nói nàng cũng chưa nói qua, nhiều nhất chỉ là cười cười, khiến cho người ta có một loại cảm giác thản nhiên như nước.

Nữ tử này lắc đầu.

- Là có bệnh gì hay là... Nếu không ngươi để cho ta trị giúp ngươi một chút a? Ta là một vị y sư rất lợi hại!

Trương Huyền nói.

Có một ít người bởi vì bị thương hoặc là tu luyện công pháp có chút sai sót cho nên sẽ bị câm. Chỉ có điều, chỉ cần tìm đúng phương pháp, hẳn là có thể giải quyết được.

Hắn đã đọc qua không ít thư tịch y đạo, lý giải rất nhiều về y thuật, càng có Thiên Đạo thư viện làm chỗ dựa dẫm, cho nên muốn hỗ trợ chữa khỏi cũng không khó lắm.

Nữ tử áo trắng xua xua tay.

- Ngươi lo lắng ta trị không hết... Hay là không trị?

Thấy nàng xua tay, Trương Huyền nhướng mày.

Nữ hài tiếp tục xua tay, vẻ mặt thản nhiên, nhìn bộ dáng của nàng, giống như đã thành thói quen với loại trạng thái này, cũng không muốn để cho người ta trị liệu.

- Đã không muốn vậy thì... Quên đi!

Thấy đối phương không nguyện ý, Trương Huyền cũng không ép buộc.

Ở cùng một chỗ với nữ tử này, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn có cảm giác rất là yên tĩnh. Khiến cho người ta có một loại cảm giác rời xa thế giới huyên náo.

- Ừm?

Yên lặng ngồi đó, đang muốn tìm chút chuyện để nói thì đột nhiên hắn biến sắc, thân thể cứng đờ, không ngừng run rẩy.

- Nguy rồi...

Trương Huyền xiết chặt nắm tay.

Trải qua Địa Tâm hỏa và Hóa Thanh trì rèn luyện, thân thể đã tiến bộ không ít. Thế nhưng muốn thích ứng với linh hồn to lớn vẫn là có tâm mà không có lực. Dựa theo tình huống bình thường, hắn nên tiếp tục tu luyện thân thể, tốt nhất nên ít động tới khí lực.

Ai ngờ vừa nhìn thấy vị nữ tử áo trắng này gặp nguy hiểm thì hắn đã không nhịn được nữa, trực tiếp ra tay. Tình cảnh vừa rồi rất nguy cấp cho nên hắn không có cảm thấy cái gì, giờ phút này thoát khỏi nguy hiểm, hắn lập tức cảm thấy linh hồn đau như như là bị kim châm đau, trước mắt cảm giác mê muội từng đợt.

Dùng đơn vị kiếp trước để cân nhắc, linh hồn hiện tại là 45 yard, thân thể là 42 yard, mặc dù dùng một chút sức lực vẫn có thể xuyên thấu như cũ. Thế nhưng nếu đi đường nhiều sẽ đau đớn kịch liệt, khiến cho người ta khó có thể chịu đựng.

Tình huống hiện tại cũng là như thế.

Cưỡng ép chui vào thân thể, vẫn không có đạt tới tình trạng hài hòa. Nếu không sử dụng lực lượng còn tốt, dùng một chút, chân khí, thân thể, linh hồn sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác thoát ly, khiến cho linh hồn tiếp nhận đau đớn khó có thể chịu đựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.