Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1200: Chém giết khôi lỗi (2)



Ô ô ô ô!

Từng cái trận kỳ bị hắn rút lên, đại sảnh vốn đen kịt âm u nhìn không rõ ràng dưới Dạ Minh Châu chiếu rọi, âm u dần dần biến mất, lần nữa lộ ra thân ảnh của đầu khôi lỗi kia.

Rống!

Lúc nhìn thấy nó, đối phương cũng nhìn thấy Lạc Thất Thất, nó gào thét một tiếng tức giận, trực tiếp lao đến.

- Chết!

Lông mi nhướng lên, Lạc Thất Thất không dám dừng lại, trường cung trong tay giống như mưa to liên tiếp bắn tên về phía trước.

Đinh đinh đinh đinh!

Bởi vì uy lực không đủ, mũi tên rơi vào trên người đối phương cũng không có chặn lại được đường tiến lên của đối phương, thậm chí ngay cả da cũng không thể đâm rách được một chút nào.

Không nghĩ tới uy lực lại kém nhiều như vậy, Lạc Thất Thất cắn răng, cầm lấy trường cung ném về phía trước.

Răng rắc!

Bàn tay khôi lỗi chém một cái, trường cung đã bị chém thành hai khúc, người đã đi tới trước mặt. Thiết quyền mang theo tiếng gió gào thét, trực tiếp đập về phía nàng.

Quyền phong gào thét, một khi bị đánh trúng, không cần phải nghĩ, nhất định sẽ bị mất mạng tại chỗ.

Mắt thấy nắm đấm sắp đi tới trước mặt, Lạc Thất Thất nhướng mày, cổ tay bỗng nhiên khẽ đảo.

Coong!

Một tiếng oanh minh vang vọng, Hồng Viêm đỉnh mới vừa rồi bị nàng thu vào giới chỉ trữ vật lập tức xuất hiện ở phía trước.

Bên trên lô đỉnh có lỗ hổng cung cấp than đá thiêu đốt, mà nắm đấm của khôi lỗi vừa vặn cắm vào trong đó, trực tiếp bị cố định vào đó, không thể động đậy.

Hồng Viêm đỉnh là bảo vật mà lúc trước Ngô Dương Tử luyện khí để lại. Ngay cả hắn cũng không thể phá huỷ, tự nhiên khôi lỗi cũng không làm được. Thấy một kích không được, vẻ mặt khôi lỗi rất là tức giận, thế nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.

- Phương pháp của lão sư quả thực có tác dụng!

Thấy quả nhiên có hiệu quả, ánh mắt Lạc Thất Thất sáng lên.

Vừa rồi lão sư nói qua tình huống với nàng, vốn nàng cho rằng rất khó làm được. Thế nhưng không nghĩ tới nghiêm ngặt tuân thủ sắp xếp của lão sư lại có thể nhẹ nhõm hoàn thành.

Nàng cũng không biết lão sư sao lại đoán ra được chuyện này.

Phần tư duy và kinh nghiệm, vận dụng thực tế trong chiến đấu này có thể nói là nghịch thiên.

Soạt!

Ngay trong lúc nàng đang cảm khái, chỉ thấy hàn mang trước mắt lóe lên, thân thể khôi lỗi nhoáng một cái, đầu đã rơi xuống.

Lão sư chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phía sau lưng đối phương, một kiếm chém rơi đầu của hắn.

- Thật là sắc bén...

Thấy Băng Vũ kiếm nhẹ nhàng chém một cái thì đầu của đối phương đã rơi xuống, hai mắt Lạc Thất Thất trợn tròn.

Coi như nàng không có nhãn lực như Trương Huyền, thế nhưng giờ phút này cũng biết. Sau khi bỏ thêm Hàn Thanh thạch, lại tấn thăng lên, trường kiếm này tuyệt đối không phải đơn giản như Linh cấp thượng phẩm!

Thậm chí tuyệt phẩm cũng không làm được nhẹ nhõm như thế!

- Lão sư, Băng Vũ kiếm đã đạt đến cấp bậc gì rồi?

Nàng không nhịn được mở miệng hỏi.

- Bán Thánh!

Trương Huyền cũng không có giấu diếm.

- Cấp bậc Bán Thánh?

Thân thể mềm mại của Lạc Thất Thất run rẩy một cái.

Loại vũ khí cấp bậc này, coi như luyện khí đại tông sư lục tinh cũng không phải nói luyện chế ra là có thể luyện chế ra được. Màng... Ở trog trạng thái hôn mê lại có thể thành công được?

- Được rồi, cất kỹ đồ, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây đi!

Thấy hai mắt nàng trợn tròn xoe, tràn ngập vẻ không thể tin được, Trương Huyền vung vung tay, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái... Danh sư học viện này thổi phồng nhau như vậy, làm sao mỗi một học viên thiên tài mà hắn thấy đều giống như những đứa trẻ chưa thấy qua việc đời như vậy chứ?

Luyện khí rèn đúc, đan lô tôi thép, trải qua rèn luyện như thế, Băng Vũ kiếm đã tấn thăng đến Bán Thánh. Chuyện này cũng coi như hợp tình hợp lí, có cái gì để ngạc nhiên cơ chứ?

- Vâng!

Không biết nỗi nghi hoặc của Trương sư, Lạc Thất Thất đè nén sự rung động trong lòng, lại thu sạch mọi thứ vào giới chỉ trữ vật. Sau đó quay người lại, đưa một cái thư tịch tới.

- Lão sư, đây là công pháp luyện thể của Ngô Dương Tử lão sư, Ngũ Diệu Kim Thân, bí tịch Linh cấp đỉnh phong...

Sở dĩ nàng có thể thuyết phục được Trương Huyền cùng đi cũng là bởi vì Ngô Dương Tử lão sư có pháp quyết luyện thể, bây giờ nàng đã có được, cho nên trực tiếp cầm tới.

- Ừm!

Ngón tay Trương Huyền tiếp xúc một cái, sau đó lập tức thu về, nói:

- Ngươi đã lấy được truyền thừa của Ngô Dương Tử tiền bối, đây là công pháp độc môn của hắn, ta cũng không muốn nữa. Dù sao, không phù hợp quy củ, ngươi học tập cho tốt, tranh thủ không phụ hi vọng của hắn!

Không có quan hệ thầy trò, bí tịch độc môn, bình thường rất ít khi truyền ra ngoài.

Nếu không chẳng khác nào làm hỏng quy củ của Danh sư đường, tất cả mọi người cũng không có bí mật gì có thể nói.

- Cái này...

Không nghĩ tới đối phương bởi vì quy củ mà cự tuyệt, Lạc Thất Thất hơi đỏ mặt, muốn nói điều gì đó lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Người khác nhìn thấy công pháp luyện thể quý giá như thế, nhất định sẽ nghĩ đến việc chiếm làm của riêng, thế nhưng lão sư lại trực tiếp từ chối...

Nhân phẩm này, phần phẩm đức nghề nghiệp này khiến cho người ta bội phục và cảm động!

Trương lão sư, về sau ngươi chính là tấm gương của ta, ngươi làm thế nào thì ta sẽ học theo thế đó!

Lạc Thất Thất phát ra lời thề.

Nàng đã phục sát đất, thề học tập Trương lão sư. Mà giờ khắc này Trương Huyền đang nhìn về phía bí tịch Ngũ Diệu Kim Thân trong thư viện, vẻ mặt như ăn phải mướp đắng.

- Bảy mươi tám chỗ thiếu hụt? Mẹ nó! Đây thực sự là công pháp luyện thể Linh cấp đỉnh phong hay sao? Đùa nghịch ta sao? Loại sách nát trình độ này mà còn coi là bảo bối truyền thừa, ngươi bảo ta luyện thế nào ah...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.