Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1423: Khiêu chiến Trương sư (1)



Làm Danh Sư ngũ tinh thượng phẩm, có năng lực đã gặp qua là không quên được, trước đó thời điểm chiến đấu với tên này, chỉ dùng Thanh Phong thủ, quẳng đối phương xuống đài cao, không hề thi triển sát chiêu.

Lúc này lại mồm méo mắt lác, miệng hộc máu... cái này con mẹ nó là bị thương nặng cỡ nào a?

Thật nặng như vậy, đâu thể nào tiếp tục đợi ở chỗ này, chỉ sợ sớm đã đi tìm người trị liệu!

Nhất định là vì học nghệ với Trương sư, cố ý đánh bản thân thành như vậy... Nếu không, căn bản không giải thích được.

Trong lòng buồn bực, chỉ thấy phía dưới Trương Huyền chọn xong người, bắt đầu truyền thụ võ kỹ.

Hắn thấy, trận trước Bạch Diện bởi vì chủ quan, bị tân sinh kia thừa dịp, lần này mở to hai mắt nhìn, sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào mà đối phương truyền thụ.

Lần này Trương sư truyền thụ cho là một bộ quyền pháp, giống như đao pháp đốn củi, đi thẳng về thẳng, hoàn toàn nhìn không ra kỹ xảo.

Nhìn một hồi, không hiểu ra sao.

Loại quyền pháp này, hắn ba tuổi liền biết đánh... Thật có thể thắng được mình sao?

- Mặc kệ, vị Trương sư này cực kỳ quỷ dị, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng, chờ tân sinh này lên đài, ta liền ra tay trước!

Thực sự không nghĩ ra tinh diệu đến cùng ở đâu, hắn nhịn không được tính toán.

Đối phương chỉ có một chiêu đấm thẳng, đã như vậy, cũng không cần khách khí, vừa bắt đầu liền động thủ, nhờ vào lý giải cùng hiểu biết của hắn đối với võ kỹ, cùng khống chế tu vi, đối phó một người mới vấn đề không lớn.

Càng nghĩ càng có đạo lý, mới vừa suy tư được phương thức chiến đấu, chỉ thấy tân sinh sưng mặt sưng mũi kia đi tới.

- Học trưởng!

Tân sinh khom người.

- Muốn tỷ thí, vậy thì bắt đầu đi!

Viên Cương hí dài, toàn thân khanh khách rung động, thân ảnh thoạt nhìn gầy yếu, lúc này liên tiếp cất cao, trong nháy mắt trở nên cao to, cánh tay, hai chân đều giống như trở nên dài hơn.

Võ kỹ Linh cấp thượng phẩm… Viên Hình Thông Tí công!

Vì tu luyện bộ võ kỹ này, hắn mười mấy năm nóng lạnh không ngừng, lực lượng đã sớm dung nhập cốt tủy, mọi cử động tự mang chuẩn mực.

- Tiếp chiêu!

Đạp mạnh mặt đất, căn bản không cho đối phương cơ hội phản ứng, Viên Cương vọt ra.

Tốc độ nhanh chóng, như diều hâu vút không, lại như lưu quang huyễn ảnh, thời gian nháy mắt, liền đến gần đối thủ, năm ngón tay như câu, thẳng tắp đánh xuống.

Viên Hình Thông Tí công coi trọng nhanh, thủ đoạn công kích là: bổ, bắt, cào.

Là một vị tiền bối học viện quan sát phương thức chiến đấu của viên hầu, sáng lập ra chiêu số.

Dưới một bổ, sóng khí quay cuồng, đầu ngón tay xuất hiện đao mang, như một cây chủy thủ sắc bén.

- Không sai!

Nhìn thấy hắn vừa lên liền công kích, không lưu chút hậu chiêu, Ưng Cần thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nhẹ gật đầu.

Đã thua một ván, cũng không muốn ván thứ hai cũng thua, như vậy thật sự sẽ không có cách nào xoay người.

May mắn, Viên Cương không phải hạng người cổ hủ, cũng không băn khoăn mặt mũi cố ý lưu tình, mà vừa lên liền thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất.

- Chiêu này lực lượng to lớn, khí tức hùng hậu, nếu như ta đối kháng, cần lui nửa bước, đợi hắn hết lực, lại tính toán sau...

Trong lòng hắn tính toán.

Mặc dù là sư huynh đệ cùng một học hội, cũng thường xuyên luận bàn, biết chiêu này đáng sợ, một khi để hắn cận thân, cơ bản sẽ rất khó tránh né.

Suy tư làm sao hóa giải, lập tức nhìn lại trên đài, muốn nhìn một chút tân sinh kia phản kích như thế nào, chỉ thấy hắn nhìn Viên Cương công kích, trốn cũng không tránh, một quyền đánh tới.

- Cái này...

Ưng Cần nháy con mắt.

Còn có loại tỷ thí này?

Không tránh né, cứ thế đón trảo một kia của Viên Cương, khẳng định sẽ lập tức bị thương, như vậy coi như đánh trúng đối phương, cũng vô dụng ah!

Phần phật!

Trong lòng còn chưa hết nghi ngờ, chỉ thấy nắm đấm của tân sinh đột nhiên tăng tốc đi tới, tốc độ nhanh hơn vừa rồi gấp bội, xem ra, bàn tay của Viên Cương vừa rơi vào trên người đối phương, nắm đấm của đối phương, cũng sẽ rơi ở trên người hắn.

Nói cách khác... Là đấu pháp lưỡng bại câu thương, không có bất kỳ kỹ xảo gì có thể nói!

Bành!

Quyền thịt giao kích, quả nhiên giống như hắn nghĩ, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một chưởng.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc! Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!

Viên Cương bị một quyền đánh lui bảy tám bước, tân sinh cũng bị hắn đánh trúng ngực, xuất hiện vết máu.

- Được!

Dù bị thương, nhưng tân sinh không những không sợ hãi, ngược lại càng ngày càng hưng phấn, đi đầu xông về phía trước, mặc kệ chiêu số của đối phương tinh diệu như thế nào, mặc kệ mình có khả năng bị thương bao nhiêu lần, cứ đánh ra một quyền.

Bành!

Lại một chiêu đồng quy vu tận, tuy hắn bị thương, nhưng Viên Cương cũng không chịu nổi, liên tục hai quyền, vẻ mặt trắng bệch, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

- Ta hiểu được...

Ưng Cần xiết chặt nắm đấm, con ngươi co vào:

- Quả nhiên là biện pháp tốt, Trương sư kia thật là lợi hại...

Đến bây giờ, hắn rốt cuộc minh bạch, tân sinh này đến cùng là cái đấu pháp gì.

Võ kỹ cận thân, không phải một sớm một chiều hoặc học một chiêu liền có thể đuổi theo, cần không biết khổ tu cùng tôi luyện bao nhiêu năm, vị Trương sư này khẳng định cũng biết điểm ấy, cho nên liền truyền cho tân sinh kia một chiêu quyền pháp lực công kích cực mạnh.

Đã tu luyện thế nào cũng đuổi không kịp, vậy dứt khoát không đuổi, liền cùng ngươi cứng đối cứng, liều mạng bị thương, cũng không để ngươi dễ chịu!

Ngươi công kích ta một cái, ta nhất định phải công kích ngươi một cái, chỉ cần lực lượng quyền pháp đầy đủ, tốc độ đầy đủ, cuối cùng ngã xuống, khẳng định là ngươi!

Thật độc ác!

- Xem ra Trương sư cũng không phải tuyển loạn, tên này vì nhận được danh ngạch, ngay cả mình cũng đánh, mức độ tàn nhẫn có thể tưởng tượng được...

Sắc mặt Ưng Cần tái xanh.

Vừa rồi Trương sư tuyển người, hắn còn kỳ quái, vì sao phải chọn một kẻ đả thương cả mình, hắn cũng nhìn ra không được bình thường, lấy nhãn lực của đối phương làm sao có thể nhìn không ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.