Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1427: Chân chính thương pháp (1)



Kiếp trước từng nhìn qua một hình ảnh, phía trên vẽ một tiểu nhân, cầm trong tay đại đao bốn mươi mét, phách lối bá đạo, để đối thủ chạy trước ba mươi chín mét.

Hiện tại Trương Huyền liền có loại cảm giác này.

Hơn mười cây chổi lông gà nối liền, chừng hơn mười mét, như một cây cột cờ, trường thương của đối phương, giờ phút này ngắn nhỏ giống như gậy đẩy lửa.

Vũ khí dài như thế, còn e ngại gì nữa?

- Vậy thì bắt đầu!

Ưng Cần hí dài một tiếng, bàn chân bỗng nhiên đạp mạnh, thẳng tắp xông về phía trước.

Vũ khí của Trương Huyền dài như vậy, chỉ cần hắn đi vào phạm vi mười mấy thước, chẳng khác nào đứng ở thế bất bại.

Giống như mới vừa rồi đối phương dùng chổi lông gà đánh hắn, tên này còn không bị tùy ý xâm lược?

- Muốn vào, nào có dễ dàng như vậy!

Nhìn tốc độ của hắn, làm sao không biết ý định của đối phương, Trương Huyền cười nhạt một tiếng, thân thể nhoáng một cái, thi triển Thiên Đạo thân pháp, huyễn ảnh, lần nữa kéo ra khoảng cách hơn mười mét, chổi lông gà trong tay lắc một cái, thẳng tắp đâm về phía trước.

Hô!

Thân trúc dài mười mấy mét, không linh hoạt giống như trường thương, cũng không nhanh chóng bằng đao kiếm, nhưng chẳng biết tại sao, lại chỉ tới con đường Ưng Cần không thể không trải qua.

Nói cách khác, Ưng Cần muốn cận thân, căn bản không tránh né được, thậm chí sẽ trực tiếp đụng vào!

- Đáng giận!

Vẻ mặt của Ưng Cần khó coi, thân thể xoay chuyển, tránh thoát công kích của đối phương, muốn từ địa phương khác đi vòng qua, còn chưa đi xa, chỉ thấy thân trúc điểm qua lần nữa.

Lần này tốc độ càng nhanh, nhắm ngay một huyệt vị của hắn, để hắn không thể không phòng.

- A!

Nhảy về phía sau né tránh công kích, Ưng Cần lại nhắm một bên khác phóng đi.

Chân khí của cường giả Đạp Hư cảnh đỉnh phong bộc phát, để tốc độ của hắn nhanh như du long.

Nhưng tốc độ của hắn nhanh, thân trúc của đối phương càng nhanh, mỗi lần hắn muốn đi vào, đều bị nhẹ nhàng điểm ra, thật giống như đối phương có thể sớm dự đoán phương hướng hắn muốn tiến công, muốn đi đường tắt vậy.

Tuy thân trúc dài, nhưng phòng ngự nước chảy không lọt, căn bản là không có cách đột phá.

- Cái này...

Đám người Nhược Hoan công tử đều nuốt ngụm nước bọt, từng người trợn to hai mắt.

Bọn họ vốn cho rằng Ưng Cần không áp chế tu vi, Trương sư khẳng định rất khó đối kháng, nằm mơ cũng không nghĩ tới, một cây chổi lông gà biến thành thân trúc, ép tới đối phương ngay cả cận thân cũng làm không được, chỉ có thể ở ngoài mười mấy mét quanh quẩn.

Như vậy coi như không thắng, chí ít cũng đã rơi vào thế bất bại.

- Các ngươi có phát hiện không, cái này không quá giống chiến đấu!

Khiếp sợ chỉ chốc lát, trong đám người không biết ai nói ra.

- Đúng vậy!

La Tuyền nhíu mày, suy nghĩ một chút, nhịn không được nói:

- Giống như là khỉ làm xiếc?

- Ta cảm thấy rất giống...

Nhược Hoan công tử cũng gật đầu.

Mọi người đồng thời gật đầu.

Trong mắt bọn hắn, Ưng Cần mới vừa rồi còn khí thế như rồng, giờ phút này giống như con khỉ bị chơi đùa, Trương Huyền đứng tại chỗ không nhúc nhích, cầm thân trúc tiện tay chỉ, liền nhảy một cái, sau đó lại xoay quanh lao vào trong.

Nhưng còn không có xông vào, thân trúc lại điểm qua, lần nữa nhảy lên...

Như thế lặp đi lặp lại.

Giống như hầu tử ở trên đường bị người trêu đùa.

Lấy thiên tài nổi danh năm thứ tư, làm con khỉ đùa nghịch...

Trương sư cũng quá lợi hại đi!

Nhất là trước đó, đám người La Tuyền, Nhược Hoan công tử một mực coi hắn là đối tượng so sánh, giờ phút này tất cả đều nuốt nước bọt, nói không ra lời.

Loại thực lực này, để bọn hắn tu luyện mười năm cũng không có cách nào so!

...

- Đáng giận!

Người dưới đài ý thức được điểm ấy, Ưng Cần cũng hiểu được, tức giận đến muốn cắn vỡ răng.

Vốn cho rằng, đối phương tay cầm binh khí dài, chỉ cần bản thân cận thân, khẳng định thắng dễ dàng, làm sao cũng không nghĩ tới... mỗi một lần trường thương của đối phương xuất kích, đều sẽ đâm vào địa phương hắn không thể không phòng.

Nói cách khác... Căn bản không có cách tới gần!

Thương của hắn chỉ hơn hai mét, đối phương mười mấy mét, đánh như thế nào?

Không phải cầm binh khí ngắn được tiện nghi sao?

Làm sao lần này đối phương dài như vậy, ta một chút lợi lộc cũng không kiếm được?

- Tiếp tục nữa, không những không cách nào chiến thắng, còn bị người cười chết!

Nghe được dưới đài nghị luận sôi nổi, vẻ mặt Ưng Cần ngăm đen.

Không đột phá mười mấy thước khoảng cách, liền không đả thương được đối phương, chớ nói chi là chiến đấu.

Cũng không thể thật bị người làm con khỉ đùa nghịch a!

- Vũ khí của hắn, là dùng thân trúc kết nối thành, chất lượng không tốt, ta liều mạng bị thương, khẳng định có thể đánh gãy!

Hắn vừa chạy vừa suy tư.

Tiếp tục đánh như vậy, không có cách nào chiến thắng, việc cấp bách là nghĩ biện pháp cận thân, mà biện pháp duy nhất... là những thân trúc này không chắc chắn, thi triển lực lượng Đạp Hư cảnh, hoàn toàn có thể dùng chân khí quấy thành bụi phấn.

- Cứ làm như thế!

Cắn răng một cái, lại không để ý tới chuyện khác, chân khí tuôn ra bảo vệ trước ngực, hắn nhướng mày, lại không quản thân trúc của đối phương điểm tới, bỗng nhiên vọt tới.

Tạch tạch! Tạch tạch!

Quả nhiên, thân trúc cùng hắn va chạm, lập tức bị chân khí cuồng bạo quấy thành bụi phấn.

Thân trúc dài hơn mười mét, chân khí không cách nào truyền tới, mà hắn lại là Đạp Hư cảnh đỉnh phong, phá vỡ thứ này, dễ như trở bàn tay.

- Nguy rồi...

- Đây là chơi xấu...

Mọi người đều lo lắng.

Trương sư sử dụng thân trúc nhường ngươi, ngươi lại không muốn mặt chấn vỡ, rõ ràng là đang chơi xấu!

- Đi tới gần, nhìn ngươi còn tránh né thế nào!

Ưng Cần đụng nát thân trúc, rít lên một tiếng, giơ trường thương trong tay lên, bỗng nhiên đâm về phía Trương Huyền.

Hắn đột phá phòng ngự, đi tới phạm vi cận thân, trường thương liền có thể nhẹ nhõm phát huy ưu thế, mà vũ khí của đối phương, đã vô dụng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.