- Nhìn mức độ bùn đất mới mẻ, có lẽ đi vào chưa tới mười phút, hơn nữa... đại khái là hai vị, trong đó mạnh nhất đã đến Bán Thánh!
- Thực lực... cũng có thể nhìn ra?
Mọi người ngẩn ngơ.
Bùn đất chưa khô, có thể suy tính ra thời gian đi vào, nhưng thực lực làm sao nhìn ra được? Chỉ bằng vào chút bùn đất ấy?
- Dọc đường chúng ta tới, không thấy được bất luận dấu vết gì để lại, nói rõ đối phương tất nhiên là ngự không bay tới, đã ngự không, tất nhiên có chân khí ngoại phóng! Ngừng ở đây một chút, lưu lại dấu vết trên mặt đất, thực lực liền có thể suy tính ra!
Trương Huyền thản nhiên nói.
Bán Thánh đã có thể miễn cưỡng phi hành, nhưng ngự không huyệt chưa mở ra, coi như bay, cũng không ổn định, chân khí rất dễ dàng tiết ra ngoài. Nếu như đối phương không dừng lại ở nơi này một chút, có lẽ nhìn không ra cái gì, nhưng ngừng một chút, muốn suy tính ra thực lực, vẫn rất đơn giản.
- Lợi hại...
Mọi người bội phục không thôi. Cùng là Danh Sư, nhưng muốn nói quan sát chi tiết, so với vị này trước mắt, lại kém quá xa.
- Bán Thánh tới... Bọn chúng sẽ không hủy linh dược chứ?
Tiết Chân Dương biến sắc.
Cường giả Bán Thánh bay thẳng vào, Nha Kiếm Linh Hổ tất nhiên cảnh giác, một khi dược hủy, bọn họ liền tới không.
- Trước đừng nghĩ hủy hay không hủy, vẫn là trước xem người đi vào kia có lai lịch gì, đồ vật bị bọn họ lấy, không khác gì bị hủy...
Hồ Yêu Yêu lắc đầu.
Nàng nói là lời thật. Nếu như Xích Huỳnh quả bị người trước nhận được, còn có thể ra tay cướp đoạt hay sao? Thân là Danh Sư, một khi cướp đoạt bảo vật bị tra ra thân phận, đời này liền xong. Mọi người nhẹ gật đầu, lặng lẽ đi thẳng về phía trước, vòng qua một đoạn thông đạo uốn lượn, một chỗ mở rộng xuất hiện ở trước mắt.
Nơi này khoảng mấy ngàn mét vuông, phảng phất như có người dùng đại lực lượng khai quật ra, cuối cùng dốc đứng trên vách đá, là sơn động cự đại, có lẽ Xích Huỳnh quả ở bên trong. Ở dưới Minh Lý Chi Nhãn chiếu rọi, có thể nhìn thấy, một cỗ linh khí nồng nặc, thỉnh thoảng từ bên trong xao động ra.
- Quả nhiên có người!
Đổng Hân nhíu mày.
Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, quả nhiên thấy hai bóng người, đứng ở đằng sau một nham thạch phía ngoài hang động, tựa hồ đang làm thứ gì.
- Một Bán Thánh, một cái thực lực không kém chúng ta nhiều, Tằm Phong cảnh đỉnh phong!
Long Thương Nguyệt nhìn ra thực lực của đối phương, lần nữa nhìn về phía Trương Huyền, không khỏi phục sát đất, giống đối phương suy đoán như đúc.
- Trên người bọn họ... Cũng bận Danh Sư bào? Sao không giống chúng ta nhỉ?
Tiết Chân Dương cau mày.
Lúc này mọi người mới chú ý quần áo của hai người, tất cả đều là màu nâu xanh, khác biệt Danh Sư bào bình thường, lộ ra càng thêm ngắn nhỏ vừa người, ngực có huy chương Danh Sư, chỉ là khoảng cách khá xa, thấy không rõ lắm, nhưng khác biệt huy chương ôn nhuận như biển bình thường, mang theo hương vị sắc bén, nhìn nhiều một hồi, dường như sẽ đâm rách con mắt.
- Coi như không giống, ấn ký đặc hữu của huy chương Danh Sư, vẫn có thể cảm ứng được, bọn họ cũng là Danh Sư, nhưng hẳn không phải người Hồng Viễn đế quốc, loại cao thủ cấp bậc này của học viện cùng Danh Sư đường, ta đều gặp và biết!
Long Thương Nguyệt nói.
- Ân!
Mấy người Tiết Chân Dương nhẹ gật đầu. Bọn họ là tinh anh của Danh Sư học viện, nếu như hai người này là Hồng Viễn đế quốc, khẳng định có thể nhận ra, hiện tại chưa bao giờ thấy qua, hẳn là địa phương khác tới. Dãy núi này, đã ra khỏi biên cương Hồng Viễn đế quốc, có Danh Sư địa phương khác tới, cũng thuộc về bình thường.
- Cùng là Danh Sư, mọi người không có quá nhiều so đo, ai lấy được bảo bối trước, liền của người đó, có điều, một khi tới tay, liền không thể tranh đoạt, coi như muốn cướp, cũng phải dựa theo quy củ của Danh Sư...
Đổng Hân nói.
Danh Sư khác biệt, gặp được cùng một kiện bảo vật, mặc kệ thủ đoạn, ai lấy trước, liền về người đó! Không cho phép giết người đoạt bảo. Nếu không, vì một đồ vật, giết không rõ sống chết, đường đường Danh Sư còn mặt mũi nào giáo hóa chúng sinh?
Đương nhiên, nếu như không cướp được, mà muốn, có thể dùng thủ đoạn của Danh Sư thương nghị với đối phương, hoặc mua sắm, hoặc tỷ thí, nhưng nếu đối phương không đồng ý, cũng không có biện pháp.
- Trước lấy được Xích Huỳnh quả, mới có quyền chủ động, nếu không, đối phương lấy được, chúng ta liền vô vọng...
Vẻ mặt Hồ Yêu Yêu nghiêm túc, đang muốn nói tiếp, đột nhiên nhíu mày:
- Bọn họ đang làm gì?
Nghe được nàng nói, mọi người nhìn lại, chỉ thấy hai người kia cũng không vội vã xông vào, mà ở đằng sau nham thạch, lấy ra một đồ vật như cây nhang, lặng lẽ nhen lửa, dùng chân khí thổi khói mù vào trong sơn động.
- Nếu như đoán không sai, hẳn là... Kinh Hồn Hương!
Đổng Hân nhận ra được.
- Kinh Hồn Hương?
Đám người Hồ Yêu Yêu cau mày.
- Là một loại đan dược có thể để cho linh hồn rơi vào mê huyễn, một khi ngửi được, sẽ rơi vào trong ảo giác, không cách nào tự kềm chế, hẳn là bọn họ muốn dùng cái này mê huyễn Nha Kiếm Linh Hổ, sau đó thừa cơ cướp đoạt Xích Huỳnh quả!
Giải thích một câu, Đổng Hân nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:
- Nhưng mà thứ này, địch ta không phân, bất kể người hay thú ngửi được, đều sẽ sinh ra ảo giác, bọn họ trực tiếp đốt, chẳng lẽ không sợ mình trúng chiêu?