Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1789: Các học sinh của Trương lão sư (thượng) (1)



- Muốn xông qua, không dễ dàng như vậy!

Ba vị Chiến Sư thủ hộ Long Vĩ, thấy thương mang của hắn như điện, đồng thời kêu rên, riêng phần mình lấy ra binh khí, ba đạo chân khí dung hợp, phối hợp trận pháp, Long Vĩ cực lớn co rúm, phạm vi hơn mười dặm linh khí, như bỗng chốc bị rút khô, không khí có chút thắt chặt.

- Hừ!

Sớm biết chiêu số của đối phương, Trịnh Dương nhướng mày, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, lâm vào sâu ba tấc, cả người vững như bàn thạch, trường thương mãnh liệt nhảy lên.

Ầm!

Thương cùng Long Vĩ va chạm nhau, va chạm sinh ra sóng khí, kích động ra phía ngoài, một vòng lại một vòng, như tảng đá rơi vào mặt hồ, từng tầng rung động nhộn nhạo, thổi trúng mọi người phía dưới, từng cái đầu tóc dựng thẳng lên.

- Cút ra!

Con mắt trợn tròn, Trịnh Dương hô lớn, trường thương tiếp tục lan tràn ra trước!

Ầm ầm!

Lực lượng cực lớn, lập tức chống Long Vĩ lên, cứng rắn đâm vào không trung.

Một chiêu chấn tam sư!

Phốc! Phốc! Phốc!

Cự Long bị chống, ba vị Chiến Sư phun ra một ngụm máu tươi, lui về sau một bước, lần nữa nhìn về phía thiếu niên đối diện, ánh mắt lộ ra hoảng sợ.

Nghe nói Trác chiến sư không phải đối thủ, Trịnh Dương này cũng dám tiếp nhận Long Môn Trận, liền đoán ra khả năng không phải đối thủ, chỉ là... Nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương lấy Man lực công kích, mạnh mẽ va chạm, cứng rắn đánh Long Vĩ rơi trên mặt đất!

Mấu chốt nhất là... Lúc này mới chiêu thứ nhất!

Ba người bọn họ liền bị thương, đằng sau còn đánh thế nào?

- Long Môn Trận, Tổng bộ của Chiến Sư Đường tự mình giám sát và điều khiển, không cách nào ăn gian, tuy hắn phá hủy Long Vĩ, muốn thông qua, còn cần chiến thắng chúng ta...

Một vị Chiến Sư quát.

Đánh rơi Cự Long thì như thế nào?

Ba người bọn họ cũng chỉ bị thương nhẹ, ba đại Bách phu trưởng liên thủ, chưa hẳn không thể ngăn ở bên ngoài.

- Tốt!

Một cái trong đó cũng nhẹ gật đầu, đang muốn nói chuyện, liền thấy Chiến Sư thực lực yếu nhất trong ba người, cùng đối phương cấp bậc giống nhau, đã bị một thương đâm thủng bả vai, nằm trên mặt đất.

- Nhanh như vậy?

Đồng tử co rụt lại, cực kỳ hoảng sợ.

Hai người mới nói một cột, liền đâm một cái không còn sức chiến đấu, nếu nói hai câu, chẳng phải không còn một mống?

- Hừ!

Không hổ là Chiến Sư, kinh nghiệm chiến trường vô số, tuy khiếp sợ, lại không có bối rối chút nào, đồng thời gào thét, hai người đồng loạt ra tay.

Phối hợp của bọn hắn không chê vào đâu được, một cái tiến công một cái phòng ngự, hai người bốn tay, chỉ cần đối diện công kích xử lý không thoả đáng, tất nhiên đụng phải công kích khó có thể tưởng tượng.

Trịnh Dương không khẩn trương, trường thương trong tay tiếp tục giơ lên, nhảy về phía trước.

Rầm ào ào!

Thương còn chưa tới trước mặt, liền dốc sức liều mạng thôn phệ Linh khí chung quanh, giống như muốn biến thành một Cự Long.

Bành!

Mũi thương đâm vào trên binh khí của Chiến Sư chịu trách nhiệm phòng ngự, thanh âm đinh đinh đang đang liên tiếp, vị Chiến Sư này chỉ cảm thấy bàn tay mềm nhũn, hổ khẩu vẩy ra máu tươi.

Lực lượng của đối phương, không chỉ tập trung, càng vận chuyển nhanh, tựa hồ vô cùng vô tận, tuy phòng ngự của hắn mạnh, nhưng như trước không đỡ được.

Đâm rơi binh khí của đối phương, Trịnh Dương cũng không tiếp tục, không phải là không muốn, mà là Chiến Sư chịu trách nhiệm tiến công đã đi tới trước mắt.

- Đi!

Cũng không tránh né, Trịnh Dương trước đâm trường thương, đột nhiên biến hướng quất ra.

Bành!

Đánh trúng bên hông vị Chiến Sư này, người sau ngay cả phản ứng cũng không có phản ứng, đã bị đánh bay, người ở trên không trung máu tươi điên cuồng phun, từ trên đài cao bay xuống.

Ô...Ô...n...g!

Sau khi đánh bay gia hỏa kia, mũi thương của Trịnh Dương run lên, rơi vào trên cổ họng Chiến Sư chịu trách nhiệm phòng ngự.

- Chúng ta... Thua!

Cảm nhận được mũi thương mang đến sát khí băng lãnh, vị Chiến Sư này mặt xám như tro.

Ba người bọn họ canh giữ ở Long Vĩ, đối phương trước tiên đâm thủng một cái yếu nhất, mất đi sức chiến đấu, sau đó lại lấy tiến công hắn hấp dẫn chú ý, thay đâm thành quét... liền phá giải liên thủ, trọng thương hai người.

Hiện tại coi như là muốn phản kháng, cũng không có biện pháp.

- Như vậy liền thua?

- Trịnh Dương này chỉ dùng ba chiêu?

- Đúng vậy... Ba chiêu liền đánh bại Long Vĩ... Thật đáng sợ!

- Mặc dù chỉ ba chiêu, nhưng các ngươi nhìn thấy chưa, hắn từ đâm đổi quét, chính giữa không có dừng lại chút nào... chân khí trong người chảy xuôi, sẽ phát sinh va chạm kịch liệt, thân thể nên mạnh bao nhiêu, mới có thể chịu đựng được, không có vấn đề chút nào?

- Cái này thuộc về cưỡng ép biến chiêu, rất dễ dàng xuất hiện nội thương, hắn chẳng những không có vấn đề, còn lực lượng mười phần, nói rõ không chỉ thân thể mạnh mẽ, kinh mạch trong cơ thể cũng cực kỳ bền dẻo, chân khí tinh thuần... Ba loại, thiếu một thứ cũng không được!

- Ân, đổi lại ta mà nói, đừng nói đối diện có đối thủ, coi như là địa phương không ai, bản thân tu luyện cũng có thể trọng thương...

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người khiếp sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Vừa rồi chiêu đó của Trịnh Dương thoạt nhìn đơn giản, trên thực tế lại đối với thân thể, chân khí, kinh mạch, phản ứng... Yêu cầu đạt đến tình trạng nghe rợn cả người, thiếu một thứ cũng không được.

Chỉ cần có một chút xảy ra vấn đề, liền vô cùng có khả năng không phải hắn chiến thắng, mà là bản thân bị trọng thương, bị đánh bại ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.