Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1829: Thủy Diệp Vương (1)



Đến bây giờ, hắn đã khẳng định, đối phương tất nhiên nhận ra thân phận của mình.

Chỉ là... Hắn ngụy trang một chút dấu vết cũng không có lưu lại, đến cùng làm sao thấy được?

Chẳng lẽ gia hỏa này, thực lực so với hắn còn muốn đáng sợ?

- Uống rượu mà thôi, ngươi suy nghĩ nhiều...

Cười nhạt một tiếng, vừa rồi thất thố bị hắn che giấu, Dị Linh tộc nhẹ nhàng cười cười, thò tay tiếp nhận hồ lô rượu, ánh mắt nheo lại, nhìn sang.

Đối phương nhận ra thân phận, lại để cho mình uống rượu, nếu như nói không có vấn đề, đánh chết cũng không tin.

Ánh mắt tập trung, tinh thần lan tràn, rất nhanh nhìn tửu thủy một lần, nhịn không được nhíu mày.

Căn cứ hắn xem xét, trong hồ lô hoàn toàn chính xác chỉ là tửu thủy bình thường, cái gì cũng không có, nhiều nhất linh khí tương đối nồng đậm mà thôi.

- Rượu này ta có chút uống không quen, uống của ta đi...

Dừng lại một chút, vẫn không quá yên tâm, trả hồ lô rượu về, lấy ra một cái bình ngọc.

Đây là hắn tùy thân mang theo, khẳng định không có vấn đề.

Giơ bình ngọc lên, đang định mở ra nắp bình, uống một ngụm, chỉ thấy Tôn Cường khẽ vươn tay cầm cái chai tới:

- Uống không quen của ta, tới, để cho ta nhìn ngươi đây là cái gì?

Nói xong vẹt ra nắp bình.

Mùi rượu nồng đậm phun ra, mùi thơm xông vào mũi, hoàn toàn chính xác so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều.

- Đúng là hảo tửu, khó trách chướng mắt của ta, trả lại ngươi...

Nhìn thoáng qua, cũng không có động tác khác, một lần nữa trả trở về.

- Ân!

Thấy hắn chỉ cầm bình ngọc thoáng một phát, không làm bất luận động tác gì, Dị Linh tộc nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận bình ngọc, uống một ngụm.

- Hiện tại có thể cùng ta chung một chỗ, đi tìm quán rượu, không say không về rồi chứ?

Cười nhạt một tiếng.

- Đương nhiên!

Trương Huyền gật đầu.

- Đại nhân...

Hai hộ vệ thấy đại nhân mình hộ tống, cùng với người khác uống rượu, tất cả đều hai mặt nhìn nhau... Không phải tới tham gia đấu giá hội sao? Như thế nào còn chưa bắt đầu, ngược lại muốn đi uống rượu?

- Các ngươi đi vào trước, một lát nữa ta sẽ trở lại...

Vẻ mặt Dị Linh tộc tự tin khoát tay áo.

- Vâng!

Thấy hắn làm ra quyết định, hộ vệ chần chừ một chút, vẫn gật đầu.

Chủ nhân cũng nghe vị trước mắt này, mệnh lệnh của đối phương tự nhiên không dám vi phạm.

- Đi thôi!

Thấy hắn bàn giao xong, Trương Huyền đi ra ngoài, rất nhanh ra Mặc Vân Hiên.

Dọc theo đường cái đi một lát, đi vào một đường tắt yên lặng.

- Ngươi đến cùng là người nào?

Thân thể nhoáng một cái, ngăn ở phía trước, Dị Linh tộc rút cuộc kìm nén không được, ánh mắt âm hàn.

- Ta? Chính là người bình thường mà thôi, ngược lại là ngươi... Thân là Dị Linh tộc, lại ngang nhiên ngụy trang thành nhân loại, chạy đến nơi đây, lá gan thật là lớn!

Khóe miệng giơ lên, Trương Huyền nhấc mí mắt:

- Có phải là Thủy Diệp Vương không?

- Ngươi... Rút cuộc là người nào?

Ánh mắt nheo lại, Dị Linh tộc ở đối diện bàn tay trảo một cái, một cỗ chân khí lập tức phong tỏa chung quanh, làm cho cả đường đi tựa hồ biến thành Địa Ngục.

Bị nhận ra thân phận, hắn quyết định xuất thủ.

- Ta là người nào?

Trương Huyền lắc đầu:

- Thân phận của ta, ngươi bây giờ còn không có tư cách biết rõ!

- Không nói? Vậy chớ đi rồi!

Dị Linh tộc Thủy Diệp Vương gào thét một tiếng, mãnh liệt cầm tới.

Rầm ào ào!

Chân khí cuồng bạo như sóng nước xoáy lên, toàn bộ đường đi ở dưới lực lượng cường đại áp bách, tựa hồ tùy thời sẽ sụp xuống.

Vừa ra tay, liền hiện ra thực lực của hắn, căn bản không phải Thánh Vực nhất trọng, cũng không phải nhị trọng, mà là... Tứ trọng!

Nguyên Thần Cảnh!

- Muốn giết ta?

Đối mặt công kích của đối phương, Trương Huyền cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, cũng không trốn tránh, ngược lại nở nụ cười:

- Ngại ngùng, ta có đi hay không còn chưa tới phiên ngươi khống chế... Ngược lại là ngươi, trước nằm xuống đi!

Nói xong, giống như Mặc Vân Hiên lúc trước, búng tay.

Lạch cạch!

Lời nói kết thúc, mới vừa rồi Thủy Diệp Vương còn khí thế hung hăng, thân thể đột nhiên cứng đờ, rớt xuống, lực lượng toàn thân như thủy triều tan mất, co rúc ở dưới đất, thổ huyết từng ngụm từng ngụm.

- Ngươi... Ngươi hạ độc ta?

Đồng tử co rút lại, nhìn về phía gia hỏa cách đó không xa, Thủy Diệp Vương tràn đầy không thể tin được.

Nghìn cẩn thận, vạn cẩn thận, đối phương hạ độc lúc nào, lại một chút cũng không biết.

- Không sai! Vương giả lợi hại như ngươi, khôn hạ độc, làm sao chế ngự?

Trương Huyền cười nhẹ.

Minh Lý Chi Nhãn đơn thuần, chỉ có thể nhìn ra hắn là Dị Linh tộc, chân chính xác nhận thân phận, còn là dựa vào Thiên Đạo Thư Viện.

Cố ý đi ôm, dẫn tới đối phương vận chuyển chân khí, chẳng khác nào thi triển Võ Kỹ, lập tức nhận được tin tức kỹ càng cùng thiếu sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.