Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1881: Hồ Vân Sinh khủng hoảng (1)



Những chuyện này nói phức tạp, khi biết thân phận của đối phương, rất dễ dàng đoán ra được.

Đang cùng Tử Diệp Vương trao đổi, chỉ thấy cách đó không xa Nguyên Thần của Bạch độc sư đã trở lại thân thể, đi tới trước mặt Thổ Diệp Vương, ngón tay điểm ra, một loại độc dược đặc thù tiến nhập thân thể đối phương, trên mặt lạnh lùng, thấp giọng quát lớn:

- Người nào phái ngươi tới?

- Không tốt!

Thấy gia hỏa này trực tiếp ép hỏi, Trương Huyền biến sắc, vội vàng vọt tới, đang định xuất thủ, chỉ thấy Thổ Diệp Vương bị vây ở chính giữa sắc mặt trở nên phiếm hồng, cười lạnh một tiếng.

- Hặc hặc... Các ngươi trúng kế rồi!

Nói xong ngẹo đầu, miệng mũi phun ra máu tươi, đoạn tuyệt hô hấp.

Gia hỏa này giống như Kim Diệp Vương, Thanh Diệp Vương, trong miệng mang theo kịch độc, nhiệm vụ thất bại, đề phòng không để lộ cơ mật, sẽ trực tiếp tự sát.

Biết rõ thân phận của đối phương, Trương Huyền cùng Tử Diệp Vương cân nhắc gia hỏa này làm sao đi tới nơi này, không nghĩ tới Bạch Duyên dùng độc, chờ muốn xuất thủ dĩ nhiên đã chậm.

Đồ vật bọn người kia dùng, chỉ cần phục dụng, lập tức toi mạng, coi như hắn có thể so với Y sư thất tinh, cũng không có lực lượng cứu chữa.

- Trúng kế?

Đối với gia hỏa này tử vong, đám người Bạch độc sư cũng không thèm để ý, nếu như đối phương chết ở chỗ này, địa đồ khẳng định cũng ở đây.

Đi vào trước mặt, lấy xuống Không Gian giới chỉ, tìm tòi một lần, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

- Làm sao vậy?

Thấy biểu lộ của hắn, Hải độc sư nhìn lại.

- Không có...

Bạch độc sư nói.

- Không có?

Hải độc sư không rõ ràng cho lắm.

Hắn đã giết Nhược điện chủ, từ trong tay cướp đi địa đồ, còn không có đào tẩu, đã bị hai người liên thủ bắt lấy... Địa đồ làm sao có thể không ở trong tay hắn?

- Nếu đoán không sai, chúng ta trúng điệu hổ ly sơn!

Hàm răng cắn chặt, Bạch độc sư tràn đầy hối hận.

Đám người Hải độc sư không ngốc, nghe nói như thế lập tức hiểu được.

Xem ra cướp đi địa đồ là một người hoàn toàn khác, gia hỏa này cố ý lộ ra kẽ hở, để cho mọi người phát hiện, hấp dẫn tất cả lực chú ý tới, sáng tạo ra cơ hội đào tẩu cho đồng bạn.

Từ gặp chuyện không may đến bây giờ, đã qua hơn mười phút, thật giống như phán đoán, chỉ sợ sớm đã chạy ra phạm vi Độc Điện, một khi tiến nhập biển rộng, dấu vết không còn, liền khó có thể truy xét rồi.

- Là... Thiên Diệp Vương!

Mọi người có thể suy nghĩ cẩn thận, Trương Huyền tự nhiên cũng đoán ra được, sắc mặt đang khó coi, chợt nghe Tử Diệp Vương hơi run rẩy nói.

- Thiên Diệp Vương?

- Hắn là thực lực mạnh nhất trong Thanh Điền thập đại Vương giả chúng ta, tâm cơ sâu nhất! Tu vi sớm đã đạt đến Thánh Vực ngũ trọng Xuất Khiếu Cảnh sơ kỳ! Có thể ở trước mặt hai vị Thánh Vực ngũ trọng, lặng yên không một tiếng động đào tẩu, chỉ có hắn mới có loại thực lực này...

Tử Diệp Vương giải thích nói.

- Xuất Khiếu Cảnh sơ kỳ?

Khuôn mặt Trương Huyền xanh mét.

Thực giống như đối phương nói, hoàn toàn chính xác vô cùng có khả năng!

Loại cường giả cảnh giới này, hoàn toàn có thể giấu nhục thân ở ngoài hòn đảo, Nguyên Thần lặng lẽ tới đây, sau khi đạt được địa đồ, nhanh chóng đào tẩu, tốc độ cực nhanh, coi như là Thánh Thú phi hành cũng không thể đuổi kịp.

Khó trách ngay cả mình cũng bị lừa, Minh Lý Chi Nhãn không có nhìn ra kẽ hở, không nghĩ tới trong Thanh Điền thập đại Vương giả, lại có cường giả lợi hại như thế.

Xem ra sau này phải cẩn thận rồi.

- Thập đại Vương giả các ngươi những có người nào, thực lực như thế nào?

Chần chừ một chút, Trương Huyền nhịn không được hỏi.

Tuy thập đại Vương giả bị hắn gián tiếp hoặc trực tiếp giết chết thu phục chừng một nửa, nhưng cụ thể là mười người nào, thực lực mạnh đến cỡ nào, lại không rõ ràng, ngẫm lại cũng cảm thấy phiền muộn.

Đương nhiên, hắn cảm thấy phiền muộn, nếu như cho Thanh Điền Hoàng biết rõ, nhất định sẽ thổ huyết ngay tại chỗ.

Mười thuộc hạ đắc lực nhất, bị đùa chết bốn cái, thu phục được một cái, kết quả... Người này đối với bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, trống không như giấy trắng...

Không biết cũng như vậy, một khi rõ ràng, còn không diệt cả mạch bọn chúng?

- Kim, Thanh, Thủy, Thổ đã bị chết, trừ ta ra, còn thừa lại Thiên, Ngọc, Phong, Thạch, Hỏa ngũ đại Vương giả. Trong đó, Thiên Diệp Vương mạnh nhất, cũng là đứng đầu trong thập đại Vương giả, Ngọc Diệp Vương tiếp theo, tuy không có đạt tới Xuất Khiếu Cảnh, nhưng cũng là nửa bước xuất khiếu! Xuống chút nữa là Phong Diệp Vương, Thạch Diệp Vương, Hỏa Diệp Vương... Mỗi cái cường đại, đều lợi hại hơn chúng ta, bởi vậy, bọn hắn được xưng là Thượng Ngũ Vương, mà chúng ta là Hạ Ngũ Vương...

Không do dự, Tử Diệp Vương nói kỹ càng tình huống thập đại Vương giả một lần.

Trương Huyền gật đầu.

Ngũ đại Vương giả này đã rất khó đối phó rồi, không nghĩ tới còn có Thượng Ngũ Vương... Nhìn bộ dáng của đối phương, đối với đồ vật trong di tích là tình thế bắt buộc, hiện tại địa đồ bắt lấy, chỉ sợ di tích mở ra lần nữa, Nhân tộc sẽ gặp đại phiền toái.

- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn a!

Xuất hiện loại biến cố này, không phải hắn có thể dự liệu được, không nói trước Thiên Diệp Vương này trốn lâu như vậy, khó có thể tìm tòi, coi như có thể tìm, bằng vào thực lực của Bạch độc sư, Hải độc sư, cũng khẳng định không phải đối thủ!

Bản thân càng không cần phải nói.

Mượn nhờ Tử Diệp Vương cùng Khôi Lỗi đối phó cường giả Thánh Vực tứ trọng còn có thể, ngũ trọng... Có thể chạy được bao xa thì chạy.

Xuất Khiếu Cảnh, lợi dụng Nguyên Thần chiến đấu, vừa rồi thấy tận mắt, uy lực cường đại không thể tưởng tượng nổi, phi thiên độn địa, lực lượng vô cùng... Tu vi không đến, ngay cả góc áo của người ta cũng chạm không được!

Căn bản không cùng một cấp bậc.

Danh Sư có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng Xuất Khiếu Cảnh là một đạo khảm, một cái là nhục thân chân khí, một cái là Nguyên Thần, tương đương với người và thần linh, hầu như không có khả năng vượt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.