Nhân vật lợi hại như thế, lúc trước hắn còn cảm thấy chỉ là Tòng Thánh, không muốn mang tới... Bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự là mất mặt.
May mắn tới, nếu không, đoán chừng bọn hắn ngay cả cửa thứ nhất cũng không thể vào được, chớ nói chi là đi đến nơi này.
- Ta có thể kiên trì hơn 100m, coi như hồn lực của hắn trời sinh cường đại, có thể kiên trì 500 mét, cũng coi như đến cuối a...
Lại đi về phía trước một đoạn, Ngô sư tính toán chờ đối phương không kiên trì nổi mình sẽ thay, lại phát hiện sau 500 mét, đối phương như trước mặt không đổi sắc, ánh mắt còn có chút không tập trung, tựa hồ tiêu hao như vậy không có để ở trong lòng.
600 mét!
800 mét!
1000 mét!
Không lâu sau, mọi người đã đi 5000 mét, khoảng cách xa như thế, Trương Huyền ở phía trước, vẻ mặt vẫn bảo trì bình thản, giống như không để ý hồn lực tiêu hao, ngược lại có loại cảm giác càng đi càng nhẹ nhõm.
- Hắn... Sẽ không phải vừa đi vừa tu luyện chứ?
Ngô sư cảm thấy mắt mình sắp rơi xuống đất.
Tiêu hao mà hắn không cách nào kiên trì, ở trong mắt đối phương không đáng giá nhắc tới không nói, còn có thể tiếp tục tu luyện... Đây rốt cuộc là quái vật gì?
- Được rồi, so sánh với hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị đả kích chết...
Biết không thể so sánh với gia hỏa kia, lúc này Ngô sư mới cảm thấy nội tâm thư thái một ít.
Đã có hồn lực vô cùng vô tận của Trương Huyền bảo hộ, rất nhanh mọi người liền thấy được điểm cuối của Hắc Yên Trần Sa, là một lầu các tựa như Thiên Cung, xa hoa, vàng son lộng lẫy, lơ lửng ở trước một thác nước thật lớn, làm cho người ta có cảm giác như gặp Tiên cảnh.
- Đây là làm sao làm được?
Con mắt Phùng Huân trợn tròn, thật không thể tin được.
Tu luyện giả chỉ có đạt tới Thánh Vực mới có thể siêu thoát lực hút của mặt đất, vui chơi thoả thích trên bầu trời, tòa cung điện trước mắt kia lại lơ lửng, làm cho người ta có cảm giác tựa như ảo mộng... Làm được điểm này, lực lượng nên cường đại bao nhiêu?
Không khỏi quá khoa trương đi!
- Hẳn là một loại vận dụng trên không gian, thoạt nhìn lơ lửng ở trên trời, thực tế chỉ là một loại hình thái khác...
Xem một lát, Hàn Hội trưởng nói.
Mọi người nhẹ gật đầu.
Liên lụy trận pháp cấp bậc cao, lấy kiến thức cùng nhãn lực của bọn họ, đã hoàn toàn không có biện pháp hiểu.
- Đây chính là chỗ sâu nhất của di tích, chúng ta mau tới xem một chút đi...
Ô Thiên Khung nở nụ cười.
Đi tới di tích này, đã trải qua rất nhiều cửa khẩu, hiện tại có lẽ đã tới cửa cuối cùng a.
- Được!
Tất cả mọi người tinh thần phấn chấn, bay về phía Thiên Cung.
Không lâu sau, một Thiên Môn thật lớn xuất hiện ở trước mắt, Tiên khí lượn lờ, làm cho người ta có cảm giác tựa như ảo mộng, bước vào trong đó, lập tức cảm thấy linh khí bức người.
- Sao ta cảm thấy chỗ này có chút quái dị nhỉ?
Bàn chân rơi trên mặt đất, Trương Huyền nhíu mày.
Nơi này thoạt nhìn Tiên khí lượn lờ, chẳng biết tại sao lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.
- Quỷ dị? Lần này Trương sư nhất định là sai rồi...
Cười ha ha, Ngô sư đang muốn nói tiếp, chỉ cảm thấy mặt đất chấn động mạnh, Thiên Cung trước mắt nguyên bản Tiên khí lượn lờ, trong chốc lát giống như biến thành Tu La Địa Ngục, sát khí tập kích đến.
Sưu sưu sưu!
Sát khí nồng đậm, tựa như mưa bão, ngay sau đó từng đạo kiếm quang như thiên võng, phong tỏa bốn phía nghiền ép qua.
- Không xong, là cạm bẫy trận pháp của Dị Linh tộc!
Đồng tử của Ngô sư co rụt lại, lên tiếng hét lớn.
Chỉ có Dị Linh tộc mới có sát khí nồng đậm như thế, phóng ra sát chiêu muốn đưa bọn hắn vào chỗ chết!
Bành bành bành bành!
Vừa dứt lời, ba Chiến Sư thực lực chỉ có Tòng Thánh đã bị kiếm quang quét trúng, nổ thành thịt nát ngay tại chỗ, ngay cả cánh tay của Phùng Huân cũng bị kiếm quang vạch phá, máu tươi chảy ra ồ ồ.
- Phòng ngự!
Trận pháp biến hóa quá nhanh, để cho tất cả mọi người không kịp phản ứng, thấy có người tử vong, thậm chí bị thương, Hàn Hội trưởng gào rú một tiếng.
- Vâng!
Lúc này, mọi người đều biết mình rơi vào cạm bẫy, chân khí tuôn trào, lấy ra binh khí.
Đinh đinh đinh đinh!
Bất kể nói như thế nào, tất cả mọi người là do Danh Sư cùng Chiến Sư tạo thành đội ngũ, dù mới đầu có chút không thích ứng, một khi kịp phản ứng, sẽ phát huy ra sức chiến đấu kinh người.
Khí tức cuồn cuộn, kiếm quang phóng tới bị chắn ở bên ngoài, tiêu tán không còn.
- Có thể đuổi theo tới đây nhanh như vậy, các ngươi cũng không tệ, bất quá, nơi này chính là chỗ các ngươi táng thân rồi...
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh nhạt vang lên.
- Là Hồng Diệp Vương...
Ngay sau đó bên tai Trương Huyền vang lên thanh âm hoảng sợ của Tử Diệp Vương.