Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2002: Cổ Thánh bị đả kích biến mất (2)



Kết quả, một chữ cũng không nói, liền trực tiếp nát... Có lầm hay không?

Không chỉ hắn phiền muộn, đám người Ngô sư cũng mở to hai mắt nhìn, thiếu chút nữa khóc lên.

Hao hết trăm cay nghìn đắng, cảm thấy sắp đạt được truyền thừa, ai ngờ... Cổ Thánh lưu lại ý niệm, lại bị Trương sư đả kích đến đạo tâm tan vỡ, trực tiếp tiêu tán...

Ngay cả truyền thừa là cái gì, học thứ gì, một chữ cũng không kịp nói!

Cái này gọi là chuyện gì!

Lúc trước còn cảm thấy theo Trương sư đi vào di tích là chuyện tốt, hắn vô luận thiên phú, kiến thức hay lý giải trận pháp, đều có thể cam đoan mọi người an toàn, một khi đạt được chỗ tốt, cũng có thể theo sau ăn chút thịt...

Chứng kiến giờ mới hiểu được, căn bản không phải có chuyện như vậy!

Ngay cả Khâu Ngô Cổ Thánh cũng bị đả kích không chịu nổi... Ăn thịt cái rắm, nước canh cũng uống không nổi a...

- Cái này... Hẳn là ý thức của hắn đến thời gian, tượng đá không kiên trì nổi...

Mọi người đang tràn đầy phiền muộn, chỉ thấy vẻ mặt Trương Huyền áy náy nhìn qua:

- Tuy Cổ Thánh chưa kịp lưu lại truyền thừa, nhưng bộ chưởng pháp này mọi người học một ít, cũng có thể để cho thực lực tăng nhiều...

- Ân!

Mọi người nhẹ gật đầu.

Không có biện pháp nào khác rồi.

Ý thức không còn, ai biết truyền thừa là cái gì? Lại tìm kiếm ở địa phương nào?

Xoắn xuýt cũng không có tác dụng.

May mắn, còn có một bộ chưởng pháp.

Nghĩ vậy, mọi người nhìn sang bia đá cách đó không xa, chợt nghe được tiếng giòn vang.

Rặc rặc! Rặc rặc!

Ngay sau đó, nổ vang liên tiếp truyền đến, bia đá lúc trước xuất hiện từng vết rách, càng lúc càng lớn, đã thành xu thế nước lũ, khó có thể ngăn chặn.

- Những bia đá này trưng bày thời gian thật sự quá lâu, không có ý niệm của Cổ Thánh gia trì, cũng không chịu nổi rồi...

Hàn Hội trưởng hiểu được, vội vàng mở miệng, lời còn chưa dứt, mọi người liền cảm thấy mặt đất cũng lắc lư, tựa hồ không gian gấp bắt đầu sụp đổ.

- Mau đi ra, nơi này cũng giống như bia đá, đều do ý niệm của Khâu Ngô Cổ Thánh duy trì, chạy mau...

Nói xong, đi đầu phóng ra phía ngoài.

Những người khác biết rõ nguy hiểm, không dám dừng lại, vội vã vọt ra phía ngoài.

Trương Huyền theo sát phía sau, một lát sau, lần nữa về tới hoa viên, phát hiện Lạc Nhược Hi không ở trong đó, tiếp tục đi về phía trước, vừa lao ra khỏi cửa, liền chứng kiến chín đại môn ở sau lưng ầm ầm sập xuống, triệt để biến mất, giống như đồ vật lúc trước tựa như một giấc chiêm bao, căn bản không có tồn tại qua.

- Cái này...

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mồ hôi lạnh chảy ròng.

May mắn tốc độ của bọn họ nhanh, cũng may mắn thông qua được khảo hạch, phong ấn ngăn cản mọi người rời đi biến mất, nếu không, vây ở bên trong chỉ sợ sẽ theo không gian gấp kia đồng thời biến mất a.

Quá nguy hiểm!

- Nhược Hi đâu?

Không giống mọi người sợ hãi, Trương Huyền nhịn không được nhìn chung quanh.

Vừa rồi trong hoa viên không có, như thế nào bên ngoài cũng không thấy được thân ảnh của Lạc sư?

Tìm một vòng, đang muốn vận chuyển Minh Lý Chi Nhãn dò xét tung tích, chỉ thấy nàng từ phía trước bay trở về.

- Các ngươi đi ra? Đã được truyền thừa rồi sao?

Đi tới trước mặt, Lạc Nhược Hi tò mò hỏi.

- Khục khục... Không có, ý niệm của Khâu Ngô Cổ Thánh bị Trương sư nói hỏng mất, truyền thừa cũng không kịp lấy ra...

Mộc sư có chút lúng túng giải thích.

- Tan vỡ?

Vẻ mặt Lạc Nhược Hi kỳ quái nhìn về phía thanh niên cách đó không xa.

- Ta...

Trương Huyền vò đầu, không biết trả lời như thế nào.

Hắn chỉ cùng đối phương nghiên cứu thảo luận ưu khuyết điểm của Đại Bi Thiên Ma Chưởng, lại không nói gì, ai ngờ đối phương không chịu nổi đả kích như vậy!

Còn Cổ Thánh...

- Đây là phương pháp tu luyện Đại Bi Thiên Ma Chưởng, ta đã sửa chữa, mọi người dựa theo cái này học tập, cũng không tính đi một chuyến uổng công!

Lắc đầu, Trương Huyền sao công pháp mình học được đưa cho mọi người.

Mặc kệ Khâu Ngô Cổ Thánh có phải bị mình nói tan vỡ hay không, dù sao bởi vì hắn, mọi người mới không được truyền thừa, cũng không thể để cho bọn hắn đi một chuyến uổng công, bộ công pháp này, cũng coi như đền bù tổn thất.

- Đa tạ...

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, tràn đầy kích động.

Ngô sư mở ra, tất cả mọi người nhìn sang.

Không quá lâu, liền xem bí tịch một lần, lần nữa nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, như là gặp quỷ.

- Trương sư... Đây là Đại Bi Thiên Ma Chưởng? Ngươi thực chỉ dùng một canh giờ liền tu luyện đến tiểu thành?

Từng cái nuốt nước bọt.

Bộ công pháp này, hoàn toàn chính xác rất cường đại, nhưng bởi vì quá cường đại, tu luyện khó như lên trời.

Không nói những người khác, coi như Ngô sư là Danh Sư thất tinh thượng phẩm, nghiêm túc tu luyện, không có mười năm, tám năm, cũng đừng nghĩ nhập môn, chớ nói chi là tiểu thành...

Nhưng Võ kỹ khó như vậy, gia hỏa trước mắt này, một canh giờ thì đến được tiểu thành, thậm chí đồng cấp bậc còn mạnh hơn Khâu Ngô Cổ Thánh, lý giải càng sâu... Đến cùng làm sao làm được?

Khó trách Cổ Thánh sẽ bị đả kích đến ý niệm gánh không được, trực tiếp biến mất, đổi lại bọn hắn, cũng sẽ bị đả kích chết a!

- Lúc trước hắn nói muốn thu Cổ Thánh làm đồ đệ, chỉ sợ là thật...

- Biến thái!

Trong lòng mọi người đồng loạt phán định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.