Vừa rồi vì mê hoặc Thiên Diệp Vương, để cho hắn trong thời gian ngắn không động thủ, tinh thần câu thông phân thân trong tổ ong, để cho hắn biến thành bộ dáng của Hồng Diệp Vương.
Phân thân không có Thiên Đạo chân khí, không cách nào ngụy trang sát lục chân khí, tu luyện cũng là Thiên Đạo công pháp bản tinh giản, không có biện pháp che giấu tu vi, lúc này mới bị đối phương nhìn ra.
Phân thân giống như hắn, chỉ cần nguyện ý câu thông, các loại ý tưởng ý niệm chuyển một cái, có thể hiểu rõ lẫn nhau.
Dựa theo gia hỏa này nói, dong dài cái gì, một quyền đánh chết thì xong rồi.
Chỉ bất quá, ở Trương Huyền xem ra, một mực không có thời cơ tốt, lại tăng thêm thực lực kém đối phương quá xa, mới bảo không nên động thủ.
Bất quá, gia hỏa này cũng đủ lỗ mãng, cuối cùng vẫn xuất thủ, may mắn Thiên Diệp Vương không nghĩ tới có người dám động thủ, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, bỗng chốc bị đánh trúng đầu, kết quả... bị một quyền miểu sát.
Thấy một màn như vậy, Trương Huyền nhịn không được ngẩn ngơ.
Coi như hiện tại Thiên Diệp Vương có Nguyên Thần cường hãn, nhục thân không tính cường đại, nhưng dù sao cũng là cường giả Xuất Khiếu Cảnh, chân khí trong cơ thể chuyển động vô cùng dũng mãnh, không có sức chiến đấu Thánh Vực tứ trọng, coi như đánh lén thành công, cũng chưa chắc có thể làm tổn thương.
Phân thân một quyền liền đánh nổ đầu, loại lực lượng này đã vượt qua nhục thân, chân khí, Linh Hồn của hắn gia tăng.
Nếu như lần nữa cùng gia hỏa này đấu quyền mà nói, đoán chừng ngay cả nửa chiêu cũng nhịn không được, sẽ bị đánh cho nằm rạp trên mặt đất.
Cái này thực là phân thân của mình?
Tốc độ tu luyện không bằng phân thân, sức chiến đấu cũng không bằng... Về sau sẽ không dám xưng mình là thiên tài rồi.
- Sao thực lực của ngươi trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy?
Nhịn không được hỏi.
Lúc trước gia hỏa này cùng mình không kém nhiều, lực lượng tương đương, coi như giao thủ, cũng chẳng phân biệt được sàn sàn nhau, như thế nào trong lúc đó trở nên sinh mãnh như vậy hả?
Mình cũng tiến bộ không chậm có được hay không?
- Ngươi cho ta Lôi Nguyên Châu, ta hấp thu thoáng cái, cảm thấy dùng rất tốt...
Phân thân kiêu ngạo, đang muốn giải thích, chợt nghe sau lưng nổ vang kịch liệt, tựa hồ có tiếng nổi giận vang lên.
- Nguy rồi, Thiên Diệp Vương là cường giả Xuất Khiếu Cảnh, nhục thân bị đánh nát, nhưng Nguyên Thần không có bị bất luận tổn thương gì...
Nhớ tới cái gì, đồng tử của Trương Huyền co rụt lại, lúc này mới phản ứng tới, không khỏi hét lớn.
Cường giả Xuất Khiếu Cảnh, Nguyên Thần đã có thể thoát ly nhục thân, tự mình hành động, phát huy ra sức chiến đấu siêu cường, cho dù nhục thân chết, đối với thực lực chân chính ảnh hưởng cũng không lớn.
Thiên Diệp Vương là cường giả Xuất Khiếu Cảnh thật sự, coi như đầu bị đánh nát, Nguyên Thần cũng không có bị tổn thương.
Trong miệng la lên, nhưng trên tay không ngừng, Chân khí trong cơ thể phóng ra ánh sáng, trong nháy mắt vận chuyển tới cực hạn, kinh mạch bị xé rách có chút đau nhức, tựa như sắp nổ tung.
Rặc rặc!
Phong ấn bắt đầu lắc lư, ngón tay đụng phải Thất Thải Địa Quỳnh Dịch, nhẹ nhàng khẽ động, thu nhập Không Gian giới chỉ.
Vù vù!
Cuối cùng rút bàn tay ra.
- Ta muốn ngươi chết...
Rầm rầm!
Kèm theo một tiếng gào rú phẫn nộ, một Nguyên Thần bay tới, hai mắt đỏ ngầu, còn không có xuất thủ, liền làm cho người ta cảm giác thiên địa sụp đổ.
- Thật mạnh...
Trái tim của Trương Huyền lập tức nguội lạnh xuống.
Tuy lúc trước hắn cũng đã gặp mấy Nguyên Thần, nhưng so sánh với cái này, kém không phải nhỏ tí tẹo, nếu như nói lúc trước là mèo hoang hung mãnh, như vậy cái này chính là mãnh hổ cuồng bạo.
Căn bản không ở một cấp bậc!
Có thể tưởng tượng, một khi đối phương xuất thủ, coi như là mười cái mình chung vào một chỗ, cũng chống chọi không được.
- Gia hỏa này chỉ biết gây chuyện, về sau không thể thả ra a... Không đánh nổ đầu hắn, coi như dong dài, cũng có thể ổn định đối phương một đoạn thời gian, làm sao bây giờ...
Tràn đầy sốt ruột, Trương Huyền lại chẳng quan tâm cái khác, cấp tốc phóng ra ngoài cửa, vừa đi vừa thầm mắng.
Nếu phân thân không lỗ mãng, đánh vỡ đầu của đối phương, đối phương tất nhiên sẽ không Nguyên Thần xuất khiếu, tức giận như thế rồi.
Bây giờ tốt rồi, lúc này mới thoát khỏi phong ấn, đoán chừng sẽ phải rơi vào ma trảo của đối phương, khó có thể trốn chạy để khỏi chết.
- Phân thân, chính ngươi gây ra họa, ngăn trở hắn cho ta...
Rút cuộc chẳng quan tâm cái khác, hét lớn một tiếng, Trương Huyền nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nhíu mày:
- Ai, ngươi đừng đi, ngươi dừng lại cho ta...
Chỉ thấy phân thân không nói hai lời, tốc độ còn nhanh hơn hắn, thời gian nháy con mắt liền thoát ra gian phòng, chỉ lưu lại một bóng lưng.
Không có nghĩ tới tên này không nói nghĩa khí như thế, chạy so với hắn còn nhanh, da đầu Trương Huyền nổ tung, thiếu chút nữa ngay tại chỗ tức chết.
Sớm biết không đáng tin cậy, không nghĩ tới không đáng tin cậy như vậy, biết rõ một khi Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương đuổi theo, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, rút cuộc chẳng quan tâm cái khác, cổ tay khẽ đảo, Lôi Nguyên Châu xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Hiện tại hắn mạnh nhất chính là thứ này, một khi kích hoạt, có thể phóng thích Lôi Đình chi hải, dù lấy tu vi hiện tại của hắn, muốn làm được hầu như không có khả năng, thế nhưng chỉ có thể thử xem rồi.
- Lôi Đình...
Bàn tay cầm chặt viên châu, chân khí mãnh liệt tuôn ra, lời nói mới hô một nửa, chợt nghe rặc rặc một tiếng, viên cầu vỡ thành bột phấn.
- ...
Choáng váng, thân thể Trương Huyền mềm nhũn.
Vừa rồi liền kỳ quái, vì sao tên khốn kia mạnh như vậy, nguyên lai trong khoảng thời gian này, hấp thu sạch sẽ Lôi Đình trong Lôi Nguyên Châu, để cho món bảo vật này biến thành phế phẩm!
- Con mẹ nó...
Biết rõ dựa vào lớn nhất đã không còn, Trương Huyền khóc không ra nước mắt, nhìn xem Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương xông lại, tràn đầy tuyệt vọng, đang định nhắm mắt chờ chết, liền cảm thấy một đạo gió táp xé rách làn da bắn qua.
Xoay người nhìn lại, chỉ thấy Thiên Diệp Vương đã vượt qua hắn, tiếp tục vọt tới trước, giống như không có thấy hắn vậy.