Phương pháp huấn luyện của Trương Huyền, bọn hắn đều xem, quả thực giống như lừa người, như thế nào... một cái nháy mắt, Tiêu Đàm biến hóa lớn như vậy?
- Thật là lợi hại, không nghĩ tới đập ruồi có uy lực lớn như vậy, ta thấy tận mắt Tiêu Đàm ở nhà vệ sinh tìm ruồi, vỗ xuống một cái, nói đánh gãy chân trước, tuyệt sẽ không vỗ tới chân sau!
- Con ruồi nhỏ như vậy, hơn nữa lại phi hành, có thể làm được điểm ấy sao?
- Đúng vậy, lực khống chế có thể nói tinh tế như tơ...
Trên khán đài, mấy vị Chiến Sư của Thanh Nguyên đế quốc lặng lẽ nói.
- A, ta hiểu được...
Nghe được hai người đối thoại, Liêu Điện Chủ vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ.
- Rõ cái gì?
Ngụy điện chủ nhìn qua.
- Tiêu Đàm là thiên tài Võ Kỹ Điện, tu luyện võ kỹ chủng loại pha tạp, hỗn tạp, thời điểm chiến đấu, rất dễ dàng phân tán tinh thần, sức chiến đấu tự nhiên cũng triển khai không đến cực hạn... Trương Sư để cho hắn đập ruồi, thoạt nhìn không có tác dụng gì, trên thực tế lại liên lụy đến đạo lý Đại Đạo đến giản! Từng con ruồi phi hành lộ tuyến bất đồng, đại biểu võ kỹ cùng thân pháp bất đồng, nếu như muốn đánh trúng, cần quan sát lộ tuyến, sớm dự đoán... Quan trọng nhất là, càng có thể làm cho hắn ma diệt tâm táo bạo, học tập tất cả võ kỹ, thông hiểu đạo lí...
Liêu Điện Chủ giải thích.
- Cái này...
Ngụy điện chủ trầm tư.
Cẩn thận ngẫm lại, đúng là như thế.
Thân là thiên tài Võ Kỹ Điện, bản thân Tiêu Đàm cũng rất kiêu ngạo, lại để cho đối phương đập ruồi, tất nhiên đã trải qua đấu tranh tâm lý, nghĩ biện pháp vượt qua, đến triệt để thích ứng, lý giải võ kỹ tự nhiên sẽ đạt tới một tình trạng mới.
Nguyên nhân chính là như thế, bất kể đối phương biến chiêu như thế nào, di động như thế nào, cũng chạy không khỏi... chân con ruồi cũng có thể vuốt ve, không bị thương căn bản, mặt đối thủ lớn như vậy, tránh được mới lạ.
Ba ba ba ba!
Thanh âm càng ngày càng vang dội.
- Ngừng... Ta nhận thua!
Không biết qua bao lâu, Lăng Hiên thi triển tất cả võ kỹ một lần, kết quả ngay cả một cọng lông của đối phương cũng không có làm bị thương, đành phải uể oải dừng tay.
Lúc này mặt đã không thành hình dáng, sưng giống như cái bánh nướng.
- Thanh Nguyên đế quốc, Tiêu Đàm chiến thắng!
Có người nhận thua, so đấu lập tức có kết quả.
- Ta, Thiên Vân Đế Quốc Bạch Tốn, Thánh Vực nhị trọng sơ kỳ, đồng dạng muốn thỉnh giáo cao thủ của Chiến Sư đường Thanh Nguyên đế quốc!
Rầm ào ào!
Một thanh niên thân thể cường tráng nhảy lên đài cao.
- Ta Thánh Vực nhị trọng sơ kỳ, cùng ngươi chiến một trận!
Thạch Hạo đi tới.
- Bạch Tốn là thiên tài của Quyền Pháp Điện Thiên Vân Đế Quốc, một đôi thiết quyền có thể nói vô địch, gia hỏa dọn vệ sinh kia muốn thắng được, rất khó!
- Khục khục, hắn không phải nhân viên dọn vệ sinh, là thiên tài của Nội Tức Điện chúng ta, Thạch Hạo!
...
Chứng kiến hai người lên đài, Chiến Sư song phương đều xiết chặt nắm đấm.
- Hình Đường chủ, ngươi cảm thấy người của ngươi có thể chiến thắng không?
Lưu Tần Sơn Đường chủ nhìn qua.
Nếu như nói vừa rồi tất cả mọi người cảm thấy Thanh Nguyên Chiến Sư đường triệt để chán chường, nhưng thực lực của Tiêu Đàm, để cho đối phương lau mắt mà nhìn, một lần nữa nhìn thẳng vào.
- Ta... Cũng không biết!
Hình Đường chủ lắc đầu.
Nói thật, phương pháp huấn luyện của Trương Sư thực sự quá quái dị, coi như là hắn, cũng hoàn toàn không hiểu.
Thạch Hạo đường đường thiên tài của Nội Tức Điện, đi chà bồn cầu vài ngày... Ai biết thực lực tăng tiến hay lui về sau?
- Muốn thắng được Bạch Tốn, tuyệt đối không có khả năng!
Vẻ mặt Ngụy Thiên Thư Đường chủ tự tin:
- Ta có tự tin tuyệt đối với hắn, hắn là học sinh thân truyền của ta, quyền pháp vô địch, căn bản không ai có thể chiến thắng...
Vù vù!
Nói còn chưa dứt lời, ở trên bục chiến đấu đã bắt đầu.
Bạch Tốn biết rõ Chiến Sư thi đấu, không có chút lưu tình, một quyền oanh kích đến.
Dùng sức chiến đấu mạnh nhất.
Ngay thời điểm nắm đấm sắp rơi vào trước mặt Thạch Hạo, chỉ thấy bàn tay hắn dài ra, trực tiếp đặt ở trên mặt đối phương, như chùi bồn cầu, dùng sức lau.
- Ngươi...
Khóe mắt của Bạch Tốn muốn nứt ra.
Gào thét một tiếng, nắm đấm lần nữa kéo tới, không khí tựa hồ bị nghiền ép bạo liệt, bất quá còn không có tới trước mặt đối phương, bàn tay của đối phương lần nữa xuất hiện ở trên mặt mình, tiếp tục tẩy tẩy, chà xát ra một đống bùn đất.
- Mặt ngươi... Thật nhiều ngày không có rửa a!
Thạch Hạo phủi tay ở trên quần áo.
- ...
Bạch Tốn.
- Ta giết ngươi...
Bàn tay nhoáng một cái, sắc mặt Bạch Tốn xanh mét, trên nắm tay mang lên bao tay, lần nữa oanh kích đến.
Chiến Sư của Quyền Pháp Điện, bao tay có thể phát huy ra sức chiến đấu càng mạnh hơn nữa, tương đương với sử dụng binh khí.
Thấy hắn dụng binh khí, Thạch Hạo cũng không xoắn xuýt, bàn tay trảo một cái, chổi lông gà ném ở cách đó không xa xuất hiện.
- Phá Băng quyền!
Gầm lên một tiếng, bao tay phát ra ánh sáng rực rỡ, Bạch Tốn xuống dưới một quyền, tựa hồ muốn nghiền thân ảnh trước mắt thành bụi phấn.
Nắm đấm mới đưa về phía trước, cách thân thể của đối phương còn một đoạn, đột nhiên cảm thấy trên mặt xiết chặt... Một cái chổi lông gà rồi nhét vào trong miệng, mang theo mùi thối, ở bên trong xoay vài cái.