Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2288: Vây công (2)



Một khi thành công, chẳng khác nào triệt để giải quyết tai hoạ ngầm của Danh Sư đường.

Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, đồng thời thần thức lan tràn, Trương Huyền nhìn sang những tượng đồng kia.

Là dùng Danh Sư còn sống luyện chế thành, linh hồn bị tiêu diệt, giữ lại thân thể, trong ánh mắt đều có ngọn lửa lóe lên, hẳn là một loại ý niệm đặc thù.

Sở dĩ có thể tiến công mọi người, là nhận lấy loại ý niệm này dẫn dắt.

- Nhìn xem những ý niệm này từ đâu tới đây!

Tùy tiện tìm một tượng đồng, Trương Huyền nhìn kỹ, con mắt lóe lên, hoa văn tăng nhiều, trong phòng lập tức xuất hiện một sợi dây nhỏ kết nối.

Những giây nhỏ này như lưới đánh cá, mỗi một tượng đồng đều kết nối một cái, giống như con rối, tất cả đầu dây hội tụ chung một chỗ, trực tiếp lan tràn vào sâu trong đại sảnh.

- Hồn lực của tên này thật mạnh...

Ánh mắt Trương Huyền ngưng trọng.

Một người khống chế trên trăm tượng đồng làm ra công kích khác biệt, tiến hành chiến đấu khác biệt...

Cái này cần hồn lực cực mạnh mới có thể làm được, xem như hắn cũng rất khó.

- Phía trước có trận pháp ngăn cản...

Trương Huyền nhíu mày.

Tiếp tục nhìn vào trong, sợi tơ còn chưa tới phần cuối, liền có trận pháp ngăn trở, để hắn không thấy được.

Không nhìn thấy phần cuối, tìm không ra vị trí cụ thể của Ngoan Nhân, nhóm người mình sẽ một mực bị động.

- Chư vị chịu đựng, ta tiến lên nhìn một chút...

Thân thể nhoáng một cái, từ trong mọi người bảo hộ bay ra, Trương Huyền dọc theo dây nhỏ tiến lên, nhanh chóng bay đi.

Chỉ có chiến đấu với những tượng đồng này, mới có thể duy trì đối phương điều khiển, nếu không, một khi giải quyết hết tượng đồng, không còn khống chế, dây nhỏ đứt gãy, cho dù muốn tìm cũng không tìm thấy.

Phần phật!

Còn không có bay xa, ba tượng đồng liền lao đến, mang theo lực lượng cuồng bạo xé rách tới hắn.

- Trương sư cẩn thận...

Liêu đường chủ vội vàng hô.

Lời còn chưa dứt, liền thấy Trương sư ở trên không mặt cũng không xoay, nhìn cũng chưa từng nhìn tượng đồng một cái, bàn chân ở trên không trung nhẹ nhàng đạp mạnh.

Lạch cạch!

Lạch cạch!

Lạch cạch!

Ba tượng đồng liền từ trên không trung rơi xuống, nằm rạp trên mặt đất, đầu cũng không ngẩng lên được.

- Ah ah...

Liều mạng giãy dụa, tượng đồng lại như bị núi lớn ngăn chặn, thủy chung không thể động đậy.

- Thật mạnh...

Khóe miệng của Liêu đường chủ giật một cái.

Những tượng đồng này hung hãn không sợ chết, xem như hắn, muốn vượt qua cũng khó khăn, Trương sư chỉ nhẹ nhàng đụng một cái, liền cố định nó trên mặt đất...

Lực lượng mạnh mẽ, chỉ sợ ba cái hắn cũng không phải đối thủ!

- Nửa tháng trước, ra tay với hắn, còn miễn cưỡng chạy trốn, không chống đỡ được... Mới qua thời gian ngắn như vậy, lại lợi hại thế kia, thiên phú này...

Hắn cười khổ lắc đầu.

Hơn nửa tháng trước, lần thứ nhất nhìn thấy Trương sư, hắn cùng Hình đường chủ, Ngụy điện chủ đồng thời ra tay, suýt chút nữa chém giết, dù ý thức chiến đấu rất mạnh, nhưng lực lượng cùng công kích quá yếu, căn bản ngăn cản không nổi công kích của bọn họ...

Mà bây giờ, cho dù ba người bọn họ liên thủ, xem ra cũng không phải đối thủ!

Sống mấy trăm năm, gặp qua không ít thiên tài, nhưng mà tốc độ tiến bộ của vị trước mắt này, cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chưa từng nghe qua...

Không biết tùy tiện triển lộ thân thủ, mang đến cho Liêu điện chủ bao nhiêu rung động, một chân đạp ba tượng đồng không thể tiến công, tiếp tục đi đến.

Bành bành bành bành!

Cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ cần tượng đồng xông tới tất cả đều bay ngược ra, từng cái dán ở trên mặt đất, trên vách tường, không cách nào nhúc nhích.

Tu vi đạt tới Thai Anh cảnh đỉnh phong, sức chiến đấu đã có thể so với Xuất Khiếu cảnh trung kỳ, căn bản không phải những tượng đồng Nguyên Thần cảnh này có thể chống lại.

Đi về phía trước một hồi, đánh bay hơn hai mươi tượng đồng, lúc này Trương Huyền mới đi tới phần cuối của đại sảnh.

Sợi tơ trong mắt biến mất ở đây, giống như lan tràn đến sau bức tường, lại giống như căn bản không tồn tại.

- Là cơ quan Thiên Công!

Nhìn bức tường một cái, Trương Huyền nhíu mày.

Đây không phải bức tường bình thường, mà là do cơ quan sắp đặt thành, rất hiển nhiên gia hỏa dùng ý niệm điều khiển những tượng đồng kia, đang giấu ở đằng sau.

- Những cơ quan này, vây khốn người khác còn được, muốn ngăn cản ta...

Lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng sờ một cái.

Phần phật!

Trong đầu xuất hiện thư tịch.

Đầu ngón tay đụng một cái, kiến thức trong đó trở thành ký ức.

- Lại là Thiên Công sư thất tinh đỉnh phong bố trí... Xem ra trong đống tượng đồng kia, còn có Thiên Công sư!

Xem hết nội dung, Trương Huyền lắc đầu.

Thanh Nguyên thành, không có Thiên Công sư công hội, không có nghĩa là toàn bộ Thanh Nguyên đế quốc không có.

Thiên Công sư thất tinh đỉnh phong, sắp đặt ra cơ quan, đổi lại người bình thường, dưới tình huống không biết cửa ải, rất khó phá giải, nhưng hắn không giống, kiến thức của thư viện đi vào trong óc, đã rõ cơ quan này như lòng bàn tay.

Chập ngón tay làm kiếm, liên tục điểm bảy tám lần.

Răng rắc!

Răng rắc!

Thanh âm lò xo vận chuyển vang lên, ngay sau đó liền thấy bức tường trước mắt tách ra, lộ ra một lối đi, dây nhỏ vừa rồi biến mất, đang lan tràn vào bên trong.

Không do dự đi thẳng vào, Trương Huyền mới đi hai bước, lập tức cảm thấy một đạo kiếm khí bay thẳng tới mi tâm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.