Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2290: Xích Thanh Lưỡng Nghi kiếm (2)



Thấy Trương Huyền vừa ra tay, hai người trực tiếp báo hỏng, Kim Nguyên đỉnh vội vàng hô.

Thực lực tăng lên, thật vất vả gặp được một cái chơi vui, đương nhiên phải điên cuồng đánh một trận.

- Cho ngươi hết...

Trương Huyền lắc đầu.

Hắn muốn tìm là Ngoan Nhân, những tiểu lâu la này, chỉ cần mất đi sức chiến đấu là đủ.

- Vâng...

Tràn đầy hưng phấn, Kim Nguyên đỉnh vọt tới hai Vô Hồn Kim Nhân, một đỉnh đâm đến.

Đùng chít chít!

Một Vô Hồn Kim Nhân bị đập thành bánh thịt, giống như bức hoạ treo trên tường.

- Chơi vui, chơi vui...

Tràn đầy hưng phấn, thân thể Kim Nguyên đỉnh xoay một cái, đánh tới một cái khác, người sau giãy dụa từ trên tường rút ra, xoay người bỏ chạy.

- Đỉnh gia ta ra tay, trốn được sao?

Hừ lạnh một tiếng, Kim Nguyên đỉnh vọt tới.

Vô Hồn Kim Nhân vội vàng rút kiếm tiến lên đón, bỗng nhiên bổ xuống.

Kiếm chém lên lô đỉnh, phát ra một tiếng nổ vang, bị cắt thành hai đoạn, dư lực tuôn ra, lần nữa chấn tượng đồng lên tường.

Rắc!

Xương cốt cả người bị đè ép, giống như vừa rồi, biến thành bích hoạ.

- Ây...

Trương Huyền lắc đầu.

Còn nghĩ hai cỗ thi thể này là cao thủ của Chiến Sư đường, lưu lại toàn thây cho đối phương, để đám người Hình đường chủ mang về, không nghĩ tới Kim Nguyên đỉnh vừa ra tay, chính là cái kết quả này...

Được rồi, cũng không phải đại sự gì.

Dù sao người đã chết, nhập thổ vi an là được.

Người Chiến Sư đường,không cứng nhắc giống như Danh Sư đường, còn chú ý tình cảm, trên chiến trường, đối mặt sinh tử, trước bảo vệ tính mạng mới là trọng yếu nhất, không có nhiều nghi thức như vậy.

- Minh Lý Chi Nhãn!

Chém giết hai tượng đồng, Trương Huyền dọc theo dây nhỏ nhìn lại, lập tức nhìn thấy chúng lan tràn vào lòng đất.

Đi tới trước mặt, ngón tay vẽ một cái, quả nhiên phát hiện lối vào một cơ quan.

Chập ngón tay làm chưởng, nhẹ nhàng đẩy ra.

Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Cơ quan mở ra.

- Ngươi qua đây...

Không có vội đi vào, mà gọi một tiếng.

- Vâng...

Kim Nguyên đỉnh trực tiếp bay tới.

- Ngươi đi vào nhìn một chút, xem có cơ quan cùng nguy hiểm hay không!

Trương Huyền dặn dò.

Vừa rồi phá vỡ cơ quan, liền bị kiếm khí công kích, nếu không phải gần đây thực lực bạo tăng, khẳng định đã bị giết.

Có Kim Nguyên đỉnh, trước hết để cho tên ngốc này đi vào thăm dò, để mình có chuẩn bị.

- Được rồi!

Kim Nguyên đỉnh trực tiếp vọt tới.

Lạch cạch!

- Chủ nhân, ta bị kẹt...

Nhìn một cái, Trương Huyền không còn gì để nói.

Hình thể của tên này quá lớn, cửa vào quá nhỏ, vừa vặn kẹt ở trong đó, không thể động đậy.

- Ra đi...

Che trán, hắn rút đối phương ra, bỏ vào không gian giới chỉ, lúc này Trương Huyền mới vận chuyển chân khí, chậm rãi đi vào trong.

Thông đạo yên tĩnh, không có âm thanh, có kinh nghiệm vừa rồi, nên không dám xem thường, cầm trường kiếm ở trong tay, từng bước một tiến lên.

Thời gian không dài, đi tới cuối cầu thang, lần này lại không có bất kỳ công kích.

Lấy ra một viên dạ minh châu ném xuống đất, lập tức chiếu sáng gian phòng trước mắt.

Giống như phía trên, là một đại sảnh rộng lớn, cực kỳ trống trải, không nhìn thấy nửa cái bóng người.

Trương Huyền nhíu mày.

Dây nhỏ khống chế tượng đồng, biến mất ở trong gian phòng này, còn tưởng rằng Ngoan Nhân sẽ trốn ở đây, không nghĩ tới một bóng người cũng không có.

Kẽo kẹt!

Đang muốn cẩn thận tìm kiếm, có phải còn có cơ quan gì hay không, liền nghe thanh âm lò xo vang lên, ngẩng đầu nhìn lại, thông đạo vừa rồi mở ra đã đóng lại.

Mặc dù không phải Đoạn Long Tỏa, nhưng cơ quan tinh xảo, một khi đóng lại, không có Minh Lý Chi Nhãn, muốn tìm được cửa vào, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

- Đây là định tách ta và đám người Hình đường chủ ra...

Sửng sốt một chút, Trương Huyền bừng tỉnh.

Xem ra mục đích của đối phương rất đơn giản, là muốn tách mình và mọi người ra, như vậy một mình mình liền dễ dàng đối phó.

Không có đi mở thông đạo, hít sâu một hơi, Trương Huyền nhìn quanh một vòng.

- Cơ quan đã đóng lại, xem ra chân tướng phơi bày, đã như vậy thì đi ra đi...

- Trương sư quả nhiên thông minh...

Thanh âm kết thúc, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, một bóng người vóc người cao lớn từ trong vách tường chui ra, tựa như thuật xuyên tường.

Biết là hiệu quả của một loại cơ quan nào đó, Trương Huyền cũng không thèm để ý, nhìn lại bóng người, chỉ nhìn một cái, lông mày nhịn không được nhíu lại.

- Ngươi... Còn chưa chết?

Xuất hiện ở trước mắt, không phải người khác, chính là trước đó ở Thanh Nguyên thành, bị mình sưu hồn, để Ngoan Nhân nuốt, Điền Thanh phó đường chủ... Thanh Điền Hoàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.