Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2316: Thiến Hoàng đế (hạ) (2)



Đi tới Thanh Nguyên thành, đầu tiên là hắn bị bắt, sau đó là Lưu Dương...

Thật con mẹ nó tưởng là Cường ca ta dễ khi dễ sao? Không biểu hiện ra chút uy phong, không biết Mã vương gia có ba con mắt!

- Vâng!

Mấy vị Độc sư đi tới trước mặt Sở Thiên Hành, đè tứ chi của hắn lại.

- Ngươi muốn làm gì? Ta là Hoàng đế của Thanh Nguyên đế quốc, các ngươi làm như vậy, là đại nghịch bất đạo... Danh Sư đường sẽ không bỏ qua cho các ngươi...

Vốn cho rằng nói đùa, thấy hắn nghiêm túc, vẻ mặt của Sở Thiên Hành tái xanh.

Hoàng đế của phong hào đế quốc, Chúa Tể trên hàng tỉ người...

Từ trước tới nay đều là hắn dạy bảo người khác, bây giờ bị người đè lại thiến...

Buồn bực mãnh liệt để hắn sắp hộc máu.

- Danh Sư đường? Hừ, Danh Sư đường thật muốn quản việc này, sớm đã giết loại u ác tính như ngươi, còn cần đến ta động thủ?

Khoát tay áo, Tôn Cường tiếp tục dặn dò:

- Cởi quần hắn ra!

Một vị Độc sư nghe được mệnh lệnh, đi tới trước mặt, đang muốn cởi quần, chỉ thấy Hứa trưởng lão đi tới.

- Ân công, đừng động thủ, làm máu me khắp người, quá tàn nhẫn...

Nghe hắn khuyên, Sở Thiên Hành thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nhìn sang, cực kỳ cảm kích.

Mặc dù lão giả này dùng độc rất lợi hại, nhưng vẫn biết đúng mực, chờ tránh thoát kiếp nạn này, có thể phong làm vương hầu... bày tỏ cảm kích.

- Quả thực có chút tàn nhẫn...

Tôn Cường nhíu mày, ngừng lại:

- Vậy ngươi nói làm như thế nào?

Nói thiến đối phương, cũng chỉ là nhất thời tức giận, Hứa trưởng lão nói chuyện, cũng cảm thấy có chút không ổn.

- Như vậy đi...

Chần chờ một chút, Hứa trưởng lão khẽ đảo cổ tay, lấy ra một cái bình ngọc, lấy ra một viên đan dược, đưa cho Sở Thiên Hành:

- Ăn cái này!

- Ăn?

Sở Thiên Hành sửng sốt một chút, cực kỳ do dự.

Bất quá, Độc sư khác cũng không có tính tình tốt như vậy, thấy hắn chần chừ, liền cầm lấy viên thuốc nhét vào trong miệng.

- Đây là cái gì?

Tôn Cường nhìn qua.

Để hắn dừng tay, mình lại mớm thuốc...

Có ý tứ gì?

- A, đây là một loại độc dược, sau khi ăn xong, không cần thiến cũng sẽ tự rụng... Hơn nữa là vĩnh cửu, cho dù dùng Đoạn Tục đan cũng vô dụng, không tàn nhẫn, lại có thể miễn cho về sau dài ra lại, nhất cử lưỡng tiện!

Hứa trưởng lão nói.

- Tự rụng...

Thân thể nhoáng một cái, Sở Thiên Hành chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại.

Mới vừa rồi còn nghĩ đối phương thật tốt, về sau phong hầu...

Kết quả là cho hắn ăn cái này...

Buồn bực đến vẻ mặt đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể lay động kịch liệt, quả nhiên cảm thấy nửa người dưới mát lạnh...

Dường như thật có thứ gì đó tróc ra.

- Ta...

Không chịu nổi nữa, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

- Cái này...

Thuốc thật mạnh!

Nhìn thấy trong đũng quần chảy ra máu tươi, có đồ vật gì rớt xuống, không cần đao cũng giải quyết vấn đề, nhìn về phía Hứa trưởng lão, Tôn Cường cực kỳ bội phục.

Không hổ là Độc sư người người kính sợ, đủ loại thủ đoạn kỳ lạ khó lường, bị đùa chơi chết, cũng không biết chết như thế nào.

- Làm hắn tỉnh lại, hỏi thăm một chút, Lưu Dương bị giam ở đâu!

Không thèm để ý vị Hoàng đế bệ hạ đã phế bỏ này, Tôn Cường khoát tay áo.

- Vâng!

Hai vị Độc sư đi tới, thời gian không dài, liền hỏi ra địa phương giam giữ.

Thủ đoạn của Độc sư, quá mức kinh khủng, dưới đủ loại độc dược, người sắt cũng không kiên trì nổi, huống chi một Hoàng đế sống an nhàn sung sướng.

Vội vã đi tới địa lao giam giữ Lưu Dương, chỉ thấy người sau thoi thóp, bị giày vò đến sắp tắt thở.

- Tiểu thiếu gia...

Vội vàng đi tới trước mặt, Tôn Cường vội vàng lấy ra mấy viên đan dược chữa thương lúc trước thiếu gia cho hắn, cho đối phương ăn.

Có kinh nghiệm lần trước hắn bị bắt, thiếu gia sợ bọn họ trọng thương, chuyên môn lấy chút đan dược đặt ở không gian giới chỉ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Uống thuốc vào, qua một hồi thật lâu, lúc này Lưu Dương mới khôi phục lại, nhìn về phía Sở Thiên Hành bị mọi người đè lên, lửa giận thiêu đốt, tựa như hỏa diễm.

Vốn cho rằng đối phương thật sự là hảo tâm tới mời hắn, nghĩ biện pháp hóa giải mâu thuẫn cùng lão sư, nằm mơ cũng không nghĩ đến, thế mà vừa đến liền bị say ngất... Chịu đến khuất nhục như vậy!

- Ta muốn giết hắn!

Gầm lên giận dữ, một chân đạp tới.

Bành!

Lần nữa bay ngược ra, Sở Thiên Hành đâm vào trên tường, từng ngụm từng ngụm hộc máu.

- Đây là quyền sáo ngươi đưa ta, ngươi tới làm vật thí nghiệm thứ nhất đi!

Lấy ra quyền sáo mang trên tay, đi tới trước mặt, Lưu Dương vận chuyển Thiên Đạo quyền pháp, thẳng tắp nện lên.

Bành!

Ngực lập tức xẹp xuống, xương sườn của Sở Thiên Hành đứt gãy.

Giơ nắm đấm lên, Lưu Dương đang muốn tiếp tục động thủ, Hứa trưởng lão ở một bên giật mình.

- Không tốt, hắn, hắn... Chết!

- Chết rồi?

Lưu Dương sững sờ, vội vàng nhìn lại, lúc này mới phát hiện, Sở Thiên Hành quả nhiên vẻ mặt hoảng sợ, chẳng biết lúc nào, đã cắt đứt hô hấp.

- Cái này nguy rồi...

Nhìn thấy Hoàng đế chết ở trước mặt, sắc mặt mọi người trắng nhợt, ngay cả Tôn Cường cũng kìm lòng không được cứng ngắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.