Đang suy tư, chỉ thấy dưới chân Trương Khiêm vạch một cái, bàn tay đập tới.
Thi triển toàn bộ lực lượng của nửa bước Lĩnh Vực cảnh, không khí bốn phía ngưng kết cùng một chỗ, bao phủ cả chiến đài, đài cao tựa như thành Lĩnh Vực của hắn, chỉ cần người ở trong đó, có thể bị chém giết tùy ý, không cách nào chống lại.
- Lợi hại!
Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Không hổ là cao thủ của Trương gia, tu vi tiến bộ một tầng nhỏ, chênh lệch so với ba ngày trước, thật không thể dùng dặm để tính toán.
Xem ra không chăm chú một chút, làm không cẩn thận thật có thể sẽ thất bại.
Nhướng mày, chập ngón tay làm kiếm, cũng không tránh né, nhấn tới lòng bàn tay của đối phương. Hiện tại hắn chỉ là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, tu vi chưa tới, là thiếu hụt lớn nhất, chỉ có thể dựa vào kiếm ý lĩnh ngộ được chống lại.
Tê lạp!
Chân khí theo đầu ngón tay bắn ra, hình thành một đạo kiếm khí sáng chói, còn chưa tới trước mặt, liền cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương, như có thể đâm thủng bất kỳ vật gì.
- Ừm?
Trương Khiêm không nghĩ tới hắn lĩnh ngộ kiếm pháp sâu như vậy, bàn tay tới đối đầu, làm không cẩn thận sẽ bị đâm ra lỗ thủng, một bàn tay khác bóp thành nắm đấm nghiền ép tới.
Ầm ầm!
Một quyền này, thoạt nhìn vội vàng, trên thực tế lại như nước chảy mây trôi, dựa theo tốc độ, một chỉ ẩn chứa kiếm khí của Trương Huyền còn chưa tới trước mặt đối phương, đã bị một quyền đánh trúng ngực, chân khí tán loạn, bản thân bị trọng thương.
- Quả nhiên cường đại hơn Trương Cửu Tiêu không ít!
Trương Huyền âm thầm khiếp sợ.
Ba ngày trước một tay liền đập bay, còn tưởng rằng là gia hỏa rất dễ dàng đối phó, hiện tại xem ra, là có chút khinh địch. Chỉ bằng vào loại tốc độ biến chiêu này, nói rõ lý giải chiến đấu đã đạt đến trình độ cực cao, so với một chút Chiến Sư cũng cường đại hơn không ít.
Bất quá lý giải chiến đấu, coi như đối phương mạnh, so với hắn vẫn kém rất xa, hoa văn trong mắt không ổn định, lần nữa nhìn sang. Thời gian nháy mắt, công kích của đối phương giống như trở nên chậm, chậm chạp xuất hiện ở trước mặt mình.
- Có truyền âm?
Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển, lập tức để hắn phát hiện không đúng. Một dây nhỏ từ đằng xa lan tràn đến, truyền vào lỗ tai đối phương.
Thời điểm Trương Khiêm này chiến đấu, đồng thời lại có người truyền âm cho hắn.
Dùng là một loại bí pháp đặc thù, so với truyền âm bình thường càng thêm bí ẩn, không mở ra Minh Lý Chi Nhãn mà nói, căn bản không phát hiện được.
Hẳn là đối phương vì phòng ngừa bị đám người Hạo Vũ trưởng lão ở trên không phát hiện.
Ngay cả cường giả Thánh Vực bát trọng cũng có thể che giấu...
Khó trách không có phát giác được dị thường.
Bất quá Minh Lý Chi Nhãn ngay cả lạc ấn cũng có thể nhìn thấy, dù làm rất bí ẩn, vẫn không ẩn giấu được. Theo dây nhỏ nhìn sang, thân ảnh một thanh niên xuất hiện ở trước mắt.
Tên này từ trước đến nay đi cùng Trương Khiêm, vừa rồi hắn cũng chú ý, chính là một thiên tài của Trương gia, lần này Thánh Tử điện khảo hạch xếp hạng thứ bốn mươi sáu... Trương Vân Phong!
- Khó trách tên này dám khiêu chiến ta, biến chiêu cũng nhanh chóng như vậy... Đoán chừng là tên này chỉ điểm!
Biết những thứ này, ở trong óc hoàn thành phân tích, giờ phút này nắm đấm của đối phương đã tới trước mặt. Nhẹ nhàng cười một tiếng, Trương Huyền cũng không tránh né, một bàn tay khác điểm ra.
Hô!
Không gian trước ngực giống như phát sinh biến hóa, nắm đấm của đối phương như đi vào vũng bùn, không cách nào tiến lên nửa xích.
Lĩnh Vực!
Từ khi rời Tiềm Xung thành, một đường trừ chỉ điểm Trương Cửu Tiêu, hắn cũng không có nhàn rỗi, tu luyện ra một mét Lĩnh Vực đã hoàn mỹ kết hợp với chiến đấu.
Trước kia thi triển ra Lĩnh Vực, như một cái lồng ánh sáng, phong ấn toàn thân ở phía trong, mà bây giờ, đã có thể nương theo ý niệm của hắn, hình thành một khu vực nho nhỏ, đã tiết kiệm chân khí hao tổn, lại cực kỳ bí ẩn, làm cho không người nào có thể phát giác, khó lòng phòng bị.
Nắm đấm của Trương Khiêm bị giam cầm, công kích không có một chút hiệu quả, kiếm khí của Trương Huyền không cần biến chiêu, thẳng tắp đâm vào lòng bàn tay đối phương.
Tê lạp!
Máu me tung tóe, chân khí tán loạn.
- Ah...
Trương Khiêm kêu thảm một tiếng, bàn tay bị kiếm khí đâm thủng, xuất hiện một lỗ thủng lớn chừng hột đào.
- Ngươi thua!
Một chiêu đắc thủ, biết đối phương mất đi sức chiến đấu, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, lui về sau một bước, không tiếp tục tiến công nữa. Thân thể bình thường cũng không phải đối thủ của mình, hiện tại bàn tay bị đâm ra lỗ thủng, khẳng định càng không địch lại.
- Thua? Ta sẽ không thua...
Nhìn trên lòng bàn tay xuất hiện lỗ thủng, dùng dược vật ngăn máu tươi chảy xuôi, tròng mắt Trương Khiêm đỏ hoe, gào lên một tiếng.
Ầm ầm!
Khí tức kéo lên, hình như trong cơn giận dữ, tu vi của hắn lại tiến bộ.
- Là lực lượng huyết mạch, Trương Khiêm vận dụng lực lượng huyết mạch, có nên ngăn cản hay không?
Trên không, mặt sắc của Hàn Trúc trưởng lão biến đổi.
Chỉ là tỷ thí bình thường, tên này lại vận dụng lực lượng huyết mạch, đã vi phạm với quy tắc.
Chỉ thấy Trương Huyền ở trên đài lại không có chút bối rối, ngược lại dường như sớm biết đối phương sẽ thi triển chiêu này vậy.
- Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, dễ dàng đánh bại nửa bước Lĩnh Vực cảnh, ta muốn nhìn xem, Trương Huyền này còn có thể mang đến dạng kỳ tích gì!
Hạo Vũ trưởng lão nhẹ nhàng cười một tiếng.
Trong hai phút, được hơn một vạn hai ngàn điểm, đã rất để cho người ta khiếp sợ, vốn cho rằng là gian lận hoặc xuất hiện sai lầm gì, chân chính nhìn thấy mới hiểu được...