Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2496: Vượt ải thất bại! (1)



Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Đứng ở giữa gian phòng, nhìn Khôi Lỗi chậm rãi đi ra, Trương Huyền thở ra một hơi.

Liên tục qua tám cửa ải của Xuất Khiếu cảnh, vẫn không có gom góp ra Thiên Đạo công pháp, để hắn cực kỳ bất đắc dĩ.

Hết cách rồi, chỉ có thể tới xông độ khó lớn nhất.

Thông đạo chữ Giáp khó khăn nhất Xuất Khiếu cảnh của Thánh Tử điện, vài vạn năm qua, hết thảy thông qua bảy người, trình độ khó khăn có thể tưởng tượng được.

- Khôi Lỗi ở thông đạo chữ Ất, thực lực đã đạt đến Lĩnh Vực cảnh trung kỳ đỉnh phong, nơi này khẳng định càng khó!

Trương Huyền híp mắt lại.

Vừa rồi xông thông đạo chữ Ất, đối với hắn mà nói liền có độ khó rất lớn, Khôi Lỗi nắm giữ sức chiến đấu của Lĩnh Vực cảnh trung kỳ đỉnh phong, nếu không phải hắn mượn nhờ thư viện tra ra thiếu hụt, lại nhờ vào Minh Lý Chi Nhãn, trước thời hạn thiết kế còn đường chiến đấu, nếu không muốn chiến thắng sẽ không dễ dàng như vậy.

Dù vậy cũng bị thương, may mắn Thiên Đạo chân khí khôi phục cực nhanh, nếu không hôm nay khiêu chiến chỉ có thể coi như thôi.

- Cửa ải này, căn cứ Thanh Vũ cô nương giới thiệu, Nhược Hi thông qua được... Ta cũng muốn thông qua!

Trong mắt có tinh quang bắn ra bốn phía, chiến ý của Trương Huyền sôi trào.

Thông đạo chữ Giáp vài vạn năm qua, hết thảy thông qua bảy người, trong đó có một người là Lạc Nhược Hi.

Bạn gái cũng thông qua được, hắn đương nhiên không thể yếu thế, nếu không, coi như về sau cùng một chỗ, cũng không có địa vị ah!

- Dám đến khiêu chiến thông đạo chữ Giáp, xem ra ngươi rất tự tin, vậy liền để ta xem một chút, đến cùng có dạng thực lực gì!

Đi tới trước mặt, con mắt của Khôi Lỗi đột nhiên mở ra, chiến ý trong nháy mắt bùng cháy đến điểm cao nhất.

- Ngươi biết nói chuyện?

Trương Huyền nhướng mày, nhìn qua.

Phía trước gặp Khôi Lỗi, cũng chỉ có con hắn cải tạo kia có khả năng nói vài lời “rống rống”, con khác chỉ có thể phát ra một chữ, con này có thể nói ra ngôn ngữ nhân loại, quả thực khó tin.

- Động thủ đi!

Lười nhác tiếp tục nhiều lời, hừ nhẹ một tiếng, thân thể Khôi Lỗi nhoáng một cái.

Hô!

Sau một khắc, đã xuất hiện ở trước mặt.

Không nghĩ tới tốc độ nhanh như vậy, khoảng cách hơn mười mét, tựa như thuấn di, thân thể của Trương Huyền bỗng nhiên co rụt lại, đồng thời bàn tay lăn mình, đánh về phía trước.

Chưởng lực điệp gia, tầng tầng lực lượng liên hợp cùng một chỗ, ở trên không trung tựa như tạo thành một lâm viên hoa tươi tươi đẹp.

Đây là bí tịch đạt được trong thông đạo chữ Ất, học được một chiêu võ kỹ... Điệp chưởng.

Hai tay khoanh lại, giống như Thiên Thủ Như Lai, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chưởng lực tầng tầng lớp lớp, liên tục không ngừng, như đóa hoa, trong yêu diễm mang theo sát cơ.

Mặc dù chiêu này không có lực công kích mạnh như Đại Bi Thiên Ma chưởng, nhưng phòng ngự rất tốt, mấu chốt nhất là, chiêu số rườm rà, để cho người ta tìm không ra hư thực, trong chiến đấu sử dụng ra, có thể tạo thành hiệu quả không tưởng tượng được.

Ầm ầm!

Chưởng lực của hắn hùng hồn, lực lượng của Khôi Lỗi càng mạnh hơn, cũng không biết dùng võ kỹ gì, nắm đấm ở giữa trời rơi xuống, không gian bốn phía bị phong tỏa, mặc dù uy lực của Điệp chưởng rất lớn, nhưng ở dưới công kích của đối phương, vậy mà nửa phần hiệu quả cũng không có.

- Hắn cũng tu luyện Điệp chưởng...

Lông mày nâng lên, Trương Huyền lập tức hiểu được.

Có thể trong nháy mắt làm ra loại phán đoán này, áp chế hắn, ngay cả phản kháng cũng không được, chỉ có một khả năng...

Chính là Khôi Lỗi trước mắt rất lý giải Điệp chưởng, biết lúc nào ra tay, để cho mình không cách nào thi triển lực lượng mạnh nhất.

Mặc dù chiêu này, hắn dùng Thiên Đạo võ kỹ đền bù không ít thiếu hụt, uy lực tăng lên không ít, nhưng đối với người quen thuộc mà nói, vẫn có thể tìm được cơ hội, tiến hành phản kích.

Đây không phải thiếu hụt, mà là trong chiêu số khắc chế lẫn nhau, trên thực lực nghiền ép.

- Phá!

Rõ ràng tiếp tục công kích xuống, thua thiệt chính là bản thân, Trương Huyền cũng không ngừng nghỉ, biến chưởng thành chỉ, nhẹ nhàng bắn ra một đạo kiếm khí.

Lĩnh ngộ kiếm đạo chân giải, tiện tay đều là kiếm chiêu, mặc dù không có thi triển võ kỹ đặc thù, nhưng uy lực lại không thấp hơn võ kỹ,

Phốc một tiếng, liền mở ra không gian phong tỏa của đối phương, nhanh chóng đâm tới mi tâm.

- Hừ!

Khôi Lỗi hiển nhiên không nghĩ tới, hắn tạm thời biến chiêu nhanh chóng như vậy, hừ một tiếng, có điều cũng không hoảng hốt, xiết chặt nắm đấm, từng ngón tay tựa như hoa lan tản ra, vài đạo kiếm khí theo đầu ngón tay bắn nhanh, tiến lên đón.

Ba! Ba! Ba!

Hai cỗ kiếm khí đối đầu, ở trên không trung phát ra oanh minh liên tiếp, song song biến mất.

Trương Huyền chỉ cảm thấy ngực khó chịu, như bị thiệt lớn.

- Kiếm đạo chân giải? Một Khôi Lỗi cũng lĩnh ngộ kiếm đến loại cảnh giới này?

Sớm biết Khôi Lỗi ở thông đạo chữ Giáp rất mạnh, thật không nghĩ đến sẽ mạnh như vậy! Không chỉ lý giải chưởng pháp rất nhiều, ngay cả kiếm đạo cũng đạt tới tình trạng chân giải, vậy thì có chút đáng sợ.

Trương Cửu Tiêu nhờ vào nửa bước chân giải cùng Linh Hư tam kiếm liền có thể thông qua Thánh Tử điện khảo hạch, trở thành học viên, như vậy đủ thấy loại cảnh giới này hiếm hoi.

Cảnh giới khó có thể lý giải được như vậy, một Khôi Lỗi cũng đạt tới, nói không kinh ngạc đó là giả.

- Không đúng, loại năng lực này không phải chính nó lĩnh ngộ, Khôi Lỗi nắm giữ Tiên Thiên thiếu hụt, không cách nào lĩnh ngộ chiêu số, xem ra hẳn là một vị đại sư lĩnh ngộ kiếm đạo chân giải, hòa cảm xúc vào trong cơ thể nó, mới để cho nó thi triển ra kiếm ý lợi hại như thế!

Sau khi hết khiếp sợ, rất nhanh ý thức được không đúng.

Khôi Lỗi, không cách nào tu luyện, giống như người máy, tiếp nhận mệnh lệnh chiến đấu, mỗi một chiêu đều là thiết kế tốt, dựa theo mệnh lệnh tiến hành.

Nói cách khác, kiếm đạo cũng không phải là bản thân nó lý giải, mà là dung hợp ký ức tạo thành.

Nói cách khác... chỉ biết hình mà không biết ý! Bất quá dù như thế, cũng rất lợi hại.

Dung hợp lý giải kiếm đạo của một vị kiếm đạo đại tông sư, chiến đấu như bản năng, coi như hắn tiến bộ cực nhanh, chỉ sợ cũng rất khó chống lại.

- Nhờ vào kiếm đạo muốn vượt qua đối phương, khó! Chưởng lực càng không phải đối thủ...

Trương Huyền không ngừng suy nghĩ.

Kiếm đạo của đối phương cường đại như thế, muốn nhờ vào cái này vượt qua, gần như không có khả năng, vừa rồi chưởng lực đối đầu, đối phương còn ở trên mình...

Thế thì còn đánh như thế nào?

- Lĩnh vực!

Tinh thần khẽ động, lĩnh vực đường kính một mét xuất hiện ở chung quanh thân thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.