Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2567: Đơn đấu ah! (2)



- Đè thấp tu vi đi!

Mặc cho bọn họ điều chỉnh một hồi, lúc này Trương Huyền mới thản nhiên nói.

- Tốt...

Thân thể nhoáng một cái, khí tức Thánh Vực thất trọng đỉnh phong của Trương Thuần nhanh chóng sụt giảm, rất nhanh liền giống như Trương Huyền, Thánh Vực ngũ trọng Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong. Mặc dù đè thấp tu vi, nhưng tinh khí thần lại hùng hồn hơn vừa rồi không ít, dường như thương thế cũng trong nháy mắt được làm dịu.

- Nếu tỷ thí, ta hy vọng có thể tuân theo ước định Danh Sư, ta sẽ không giải phong tu vi, ngươi cũng không được để Thanh Long thú tiếp tục ra tay!

Đi tới chỗ cách Trương Huyền không xa, Trương Thuần khẽ nói.

- Đương nhiên!

Trương Huyền gật đầu.

- Vậy là tốt rồi...

Trong mắt chợt lóe hàn mang, Trương Thuần lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Hiện tại hắn sợ là sợ Thanh Long thú, chỉ cần người này không ra tay, một tiểu nhân vật Xuất Khiếu cảnh mà thôi, lấy lý giải chiến đấu cùng thiên phú của hắn, hẳn là có thể nhẹ nhõm ngược sát!

Còn vì sao có khả năng thuần phục đại gia hỏa kia, hẳn là mượn thủ đoạn đặc thù nào đó.

Thuần Thú sư lợi hại, phương pháp rất nhiều, cũng không hoàn toàn dựa vào thực lực. Hắn không phải tin tưởng, liền hắn đều không thể chiến thắng đại gia hỏa, đối phương có thể đánh bên trên ngừng lại.

- Bắt đầu!

Lật bàn tay một cái, Trương Thuần liền muốn động thủ.

- Chậm đã!

Trương Huyền xua tay.

- Thế nào? Muốn đổi ý?

- Ngươi suy nghĩ nhiều, để bọn hắn cũng đè thấp tu vi lên đi, nếu không, ta sợ ngươi sẽ bị đánh thảm hại hơn!

Vẻ mặt đồng tình nhìn qua, Trương Huyền lắc đầu.

Không phải hắn xem thường đối phương, mà là cùng cấp bậc, khẳng định không phải đối thủ. Đã để người ta ghi giấy nợ, lại đánh không thành hình dáng, cũng không tốt lắm, dù sao hắn cũng là người có nguyên tắc, không dễ ức hiếp quá ác.

- Trương sư... Trương Thuần không chỉ tiến bộ nhanh, cùng cấp bậc cũng hầu như vô địch...

Lạc Huyền Thanh nhịn không được mở miệng.

Có thể cùng hắn tranh đấu đến bây giờ, thực lực không cần nghĩ cũng có thể biết. Bằng lòng đơn đả độc đấu hắn cũng có chút lo lắng, một người khiêu chiến năm cái... Có phải quá tự đại hay không?

- Không sao cả!

Trương Huyền xua tay.

Vừa mới củng cố xong tu vi, còn không người luyện tập, đối phương đã xông lên, vậy liền thử một chút!

- Nhưng...

Lạc Huyền Thanh nhíu mày, còn nghĩ khuyên can, chỉ thấy Viên Hiểu đi tới trước mặt:

- Trương sư làm như vậy khẳng định có đúng mực, không cần lo lắng!

- Một người độ kiếp, có thể độ tới lôi kiếp bị dọa chạy, cùng cấp bậc, ta cảm thấy Trương Thuần cũng chưa chắc có khả năng vượt qua!

Thấy hắn còn có chút lo lắng, Viên Hiểu nói tiếp.

- Cũng đúng!

Bừng tỉnh hiểu ra, Lạc Huyền Thanh không nói thêm lời, bất quá vẫn nhắc nhở mọi người một câu:

- Trương Thuần nói đơn đả độc đấu, có thể là muốn nhân cơ hội bắt Trương sư, một lát nữa, một khi cảm thấy không đúng, trực tiếp xuất thủ cứu người!

- Ừm!

Hắn cùng Trương Thuần giao thủ nhiều năm, hiểu rõ bản tính của đối phương rất rõ ràng, lúc này nhẹ gật đầu.

- Đây là chính ngươi nói, còn hi vọng không được nuốt lời...

Mặc dù tức sắp nổ tung, nhưng Trương Thuần cũng biết, đây là một cơ hội, hừ một tiếng, đồng thời truyền âm qua:

- Một lát nữa, ta chủ yếu phụ trách công kích, sẽ ở thời gian ngắn nhất chế ngự người này. Mà các ngươi, thì phòng bị đám người Lạc Huyền Thanh và Thanh Long thú cứu người... Chỉ cần có thể ngăn cản một cái hô hấp, ta liền có thể bảo đảm, để tiểu tử này không dám nói nhảm nữa!

Nghe được hắn nói, bốn người còn lại đều lặng lẽ nhẹ gật đầu. Bị một thú sủng cuồng đánh, bọn họ cũng cảm thấy nhẫn nhịn một hơi.

Phần phật!

Thương nghị xong, bốn người giảm thấp tu vi, từ không trung rơi xuống trên mặt đất, vây quanh Trương Huyền ở trung tâm.

- Bắt đầu đi!

Nương theo tiếng hét lớn, năm người đồng thời ra tay.

Mặc dù đều giảm thấp tu vi, nhưng dù sao cũng là Thánh Vực thất trọng, càng là thiên tài trong thiên tài, lý giải tu luyện hòa vào cốt tủy, vừa động thủ, chân khí trong nháy mắt che kín sơn cốc, trong tích tắc, kiếm khí, đao khí... Tập hợp như mưa, nhao nhao rơi xuống, để cho người ta ngay cả địa phương tránh né cũng không có.

- Thật mạnh...

Con ngươi co rụt lại, thân thể đám người Lạc Huyền Thanh căng thẳng. Năm người này vì đối phó Thanh Long thú, trước thời hạn liền phối hợp qua trận pháp, đã đạt đến cấp tám, dù hiện tại đè thấp tu vi đến Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, nhưng cấp bậc trận pháp không thay đổi, liên hợp lại, Thánh Vực thất trọng sơ kỳ cũng có thể nhẹ nhõm chém giết!

- Trương sư... Không có sao chứ?

Không chỉ hắn, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ lo lắng.

Nhìn năm người liên thủ, đừng nói đè thấp đến Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, coi như Thánh Vực lục trọng đỉnh phong, cũng không có tự tin có khả năng chạy ra!

Thời điểm mọi người ở đây, chân khí trong cơ thể vận chuyển, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất thủ cứu người, trong chân khí đầy trời, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.

- Đây là lực lượng liên thủ của các ngươi?

Thanh âm mang theo nghi ngờ, ngay sau tràn đầy thất vọng:

- Cái thứ gì nha!

Thình thịch thình thịch bành bành!

Liên tiếp năm tiếng giòn vang, ngay sau đó kiếm khí, đao khí biến mất, năm đại cao thủ giống như quả bóng bay lên, từng cái khảm nạm ở trong vách đá, máu tươi không ngừng theo khóe miệng chảy ra, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, đầu lâu nghiêng một cái, tất cả đều hôn mê bất tỉnh.

- Cái này...

Đám người Lạc Huyền Thanh trợn mắt, vội vàng nhìn về phía thanh âm vang lên, chỉ thấy Trương Huyền nhếch miệng, một bên vỗ tay, một bên đi tới bên này, biểu lộ tịch mịch như tuyết, như nói đám người kia quá yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.