Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2570: Ngươi tại sao không phải em rể ta! (1)



Tiếng gió gào thét bên tai, rõ ràng vừa rồi bay lên chỉ có hai ba mét, nhưng giờ phút này, lại giống như từ trên không trung mấy ngàn mét rơi xuống, không chỉ tốc độ càng lúc càng nhanh, lực áp bách của không gian bốn phía cũng dần dần mạnh lên.

Chỉ thấy hoa mắt, chui vào không gian vặn vẹo như hạt vừng, sau một khắc đã xuất hiện ở trên một mảnh cỏ xanh như tấm đệm. Trời xanh mây trắng, cỏ cây um tùm, hít sâu một cái, linh khí dư dả, tựa như đứng ở trong linh mạch, để cho tế bào toàn thân người ta kìm lòng không được nhảy lên.

- Thánh Vực bát trọng, quả thực không vào được...

Vừa rồi không gian vặn vẹo, cũng chỉ có thể để thực lực như bọn họ đi vào, một khi đạt tới Động Hư cảnh, liền sẽ sụp đổ.

Cảm khái xong, nhìn về phía trước, chỉ thấy đám người Viên Hiểu đứng ở cách đó không xa, trong mắt mang theo mê man, hiển nhiên cũng bị cảnh tượng trước mắt khiếp sợ.

Trưởng lão Thánh Tử điện, cũng có không ít lĩnh ngộ không gian cực sâu, nhưng cũng chỉ là bố trí không gian gấp, làm tương tự hiện thực, hơn nữa linh khí nồng đậm như vậy, quả thực khó có thể tưởng tượng.

- Vị tiền bối lưu lại di tích này, đã thu núi sông linh mạch vào, nếu không làm sao có thể dựng dục ra bảo vật như Động Hư Hồ Lô!

Sau lưng vang lên thanh âm. Lạc Huyền Thanh cũng ở phía sau đi đến.

- Thu linh mạch vào không gian?

Đám người Viên Hiểu đều líu lưỡi, ngay cả Trương Huyền cũng cảm thấy khó tin. Không gian gấp, hắn gặp qua không ít, trên người mình cũng có một cái, dưới tình huống bình thường đều ngăn cách với hiện thực, thu linh mạch vào, còn có thể liên tục không ngừng sinh ra linh khí... Loại thủ đoạn này, quả thực quỷ phủ thiên công, làm người ta sợ hãi thán phục.

- Lạc huynh có biết cường giả lưu lại di tích này là vị nào không?

Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.

Sắp đặt ra di tích lợi hại như vậy, coi như Danh Sư đại lục vài vạn năm qua cường giả vô số, cũng có thể lưu lại một trang nổi bật.

- Ai lưu lại, ta cũng không rõ lắm, có điều có lẽ liên quan đến Khâu Ngô cổ thánh!

Dừng lại một chút, Lạc Huyền Thanh nói.

- Khâu Ngô cổ thánh?

Trương Huyền sững sờ.

- Đúng vậy, vài vạn năm qua, lĩnh ngộ không gian cao minh nhất, trừ Khổng sư cùng tổ tiên Lạc gia ta, cũng chỉ có Khâu Ngô cổ thánh, nơi này bố trí tinh diệu như vậy, càng trồng bảo vật vài vạn năm mới có thể thành thục như Động Hư Hồ Lô, trừ hắn... Thực sự nghĩ không ra đến cùng là ai!

Lạc Huyền Thanh giải thích.

Trương Huyền giật mình.

Khó trách lúc tiến vào, cảm thấy không gian vặn vẹo bên ngoài, có thể dùng cảnh giới trong Diễn Không thiên thư suy đoán, náo loạn nửa ngày, cũng có thể là vị cường giả siêu cấp kia lưu lại.

Lần trước cùng ý niệm của đối phương trò chuyện vô cùng vui vẻ, đáng tiếc thời gian không dài, lần này có khả năng nhìn thấy, tuyệt đối phải thỉnh giáo hắn mới được.

- Động Hư Hồ Lô ngay ở phía trước, có điều có trận pháp ngăn trở, lần trước ta đi tới nơi này, nghiên cứu vài ngày, cũng không vào trong đó được...

Lạc Huyền Thanh chỉ về phía trước, đám người dọc theo bãi cỏ màu xanh biếc đi thẳng về phía trước, quả nhiên thấy cách đó không xa trên bầu trời, một dòng sông dài treo lơ lửng, trong đó có một dây leo dài, phía trên kết một hồ lô màu xanh biếc.

Kích thước không lớn, cũng nhìn không ra đặc thù, nhưng huyền phù ở trong trường hà, để không gian bốn phía phát sinh vặn vẹo, coi như ở trước mắt, cũng không ngắt lấy được, tựa như không ở cùng một thế giới.

Ánh mắt mọi người sáng lên, còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều nguy hiểm, không nghĩ tới thứ này khoảng cách gần như vậy.

- Ta xem một chút...

Viên Hiểu tò mò, tiến về phía trước một bước, đang muốn bay lên ngắt lấy hồ lô, đột nhiên lông tơ dựng đứng, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Bất quá dù vậy, cũng có chút muộn, một đạo khí tức không biết từ đâu bắn đến, chớp mắt liền rơi vào trên ngực.

Bành!

Còn không kịp phản ứng, người liền bay ngược ra ngoài, rơi vào sau lưng đám người, lăn mấy chục mét mới dừng lại, khuôn mặt trắng bệch. Nếu không phải bản thân hắn phòng ngự mạnh mẽ, lại thêm phản ứng cực nhanh, chỉ sợ sớm đã chết ngay tại chỗ.

- Đây là trận pháp?

Mọi người híp mắt.

Còn chưa tới trước mặt liền bị công kích, rất rõ ràng, hồ lô thoạt nhìn tiện tay có thể hái, nhưng không phải dễ dàng lấy được như vậy, chung quanh che kín đủ loại trận pháp.

- Lần trước ta đến, là bị vây ở chỗ này, không cách nào đi vào!

Lạc Huyền Thanh gật đầu.

Lần trước hắn tới, dựa dẫm vào lĩnh ngộ không gian, dù khoảng cách tiến lên dài hơn Viên Hiểu nhiều lắm, nhưng cũng không cách nào tới gần hồ lô, thật giống như món bảo vật này, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm.

- Trương sư, có nhận ra đây là trận pháp gì không?

Bích Hồng Âm nhìn qua.

- Đây không phải trận pháp!

Trương Huyền lắc đầu.

- Không phải?

Mọi người nghi ngờ.

Không phải trận pháp, vậy làm sao có thể mới tới gần liền bị đánh bay?

- Là một loại vận dụng trên không gian, có chút tương tự phong ấn giam cầm Dị Linh tộc, thực lực càng mạnh, gặp phải phản kích càng lợi hại, nếu như không có tu vi, công kích liền không còn tồn tại!

Trương Huyền giải thích.

Vừa rồi Viên Hiểu đi qua, hắn liền dùng thư viện tra xét, cái trước mắt này, không thuộc một loại trận pháp, mà giống như hắn nói, là một loại vận dụng trên không gian.

- Đè thấp tu vi?

Nhíu mày, Lạc Huyền Thanh nhìn Viên Hiểu:

- Ta thử một chút đi!

Mặc kệ đúng sai, cũng nên có người thí nghiệm, Viên Hiểu bị thương, chỉ có thể hắn đi làm.

Hít sâu một hơi, lực lượng trong cơ thể bị phong ấn, thoạt nhìn không khác người bình thường.

Tu vi đạt tới loại cảnh giới như hắn, chân khí núp ở trong đan điền, không tiết ra ngoài mảy may, không khác thường nhân, hơn nữa đối phương dùng rõ ràng là một loại bí pháp đặc thù, áp chế tu vi càng thêm triệt để, nếu không phải biết trước, ngay cả Minh Lý Chi Nhãn cũng nhìn không ra.

- Phương pháp thật là cao minh...

Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.