- Chỉ điểm ta tu luyện, để cho ta rõ ràng thiếu hụt trong tu luyện, nắm giữ tình nghĩa bán sư, làm sao nhận không ra?
Tượng đá lay động, thanh âm vang lên.
- Chỉ điểm tu luyện?
- Tình nghĩa bán sư?
- Trương sư... Chỉ điểm cổ thánh?
Đám người Lạc Huyền Thanh, Bích Hồng Âm run rẩy, thở mạnh cũng không dám. Chuyện này dính dáng quá lớn, sợ biết quá nhiều, sẽ bị giết người diệt khẩu.
- Nhưng... ngươi không phải một đạo ý niệm sao?
Nghe hắn giải thích, Trương Huyền choáng váng.
Dù ở Khâu Ngô cung bọn họ gặp mặt qua, nhưng ý niệm đều độc lập, dưới tình huống bình thường, chỉ cần rời khỏi di tích, liền không có khả năng cùng xuất hiện, sao có thể nhớ mình chứ?
- Ý niệm là độc lập, dưới tình huống bình thường là phía trước lưu lại, không cách nào biết được ý nghĩ cùng ký ức của ý niệm lúc sau, nhưng phía sau muốn biết được cái trước, không tính quá khó, huống chi ngươi còn tùy thân mang ở trên người, lấy lý giải đối với không gian của ta, lại càng thêm dễ dàng...
Tượng đá giải thích.
Trương Huyền hiểu được.
Khâu Ngô cung, hắn một mực mang ở trên người, dù hiện tại đặt ở trong trữ vật giới chỉ, đối phương thân là Thánh Nhân khống chế không gian, muốn biết chuyện phát sinh trong đó cũng không khó lắm.
- Khó trách có thể đi tới nơi này nhanh như vậy, hơn nữa thuận lợi lấy đi Động Hư Hồ Lô, là ngươi liền rất đơn giản, ầy, ta còn có việc... Gặp lại!
Thấy hắn hiểu được, tượng đá cảm khái một tiếng, đột nhiên tạch tạch!
Một vết nứt xuất hiện, ngay sau đó khí tức áp bức mọi người như thủy triều lui đi.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, liền thấy pho tượng vỡ vụn thành vô số khối, nhao nhao rơi xuống, mới vừa rồi ánh mắt còn sáng ngời lần nữa tối xuống.
- Cái này...
- Cổ thánh ý niệm... Dập tắt? Còn chưa nói truyền thừa a...
Lông mày nhảy loạn, đám người Lạc Huyền Thanh nhịn không được nắm tóc. Trăm cay nghìn đắng chạy tới, mắt thấy truyền thừa ở trước mắt, ai biết vị Trương sư này nói hai câu, tượng đá liền trực tiếp nổ tung, ý niệm tiêu tán... Có cần hố như thế hay không? Đồng loạt xoay đầu lại:
- Trương sư...
- ...
Trương Huyền cũng mộng bức.
Khâu Ngô cổ thánh này quá không đáng tin cậy đi, lần trước không nói ra truyền thừa là cái gì, trực tiếp tán loạn, lần này lợi hại hơn, chỉ nói hai ba câu, lại sụp đổ... Gặp qua nhiều ý niệm như vậy... Nhưng luận nhanh, người này tuyệt đối là thứ nhất!
Khó trách có thể sáng tạo tuyệt chiêu Hành Giả Vô Cương, hoàn toàn phù hợp bản tính nha!
Bất quá, hình như... Khổng sư cũng rất nhanh, trước sau thấy hai lần, đều không kịp hỏi thăm sự tình Tiên Thiên thai độc. Đôi chủ tớ này... Thật là thích hợp.
- Hẳn là cổ thánh lưu lại khảo nghiệm, có khả năng truyền thừa lưu ở trong một nơi nào đó trong không gian gấp, cần chúng ta tìm kiếm, không có khả năng nói thẳng ra...
Thấy ánh mắt của mọi người như muốn giết người, khóe miệng Trương Huyền có giật nói.
Khâu Ngô cung chính là như vậy, sau khi cổ thánh ý niệm biến mất, cẩn thận nghiên cứu ba chữ Khâu Ngô cung, mới thuận lợi tìm ra Diễn Không thiên thư truyền thừa. Cùng là một người, hẳn sẽ là một cái đức hạnh. Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
- Năm đó tổ tiên được Khâu Ngô cổ thánh truyền thừa, lĩnh ngộ không gian pháp tắc, dường như cũng từng có trải qua tương tự, Trương sư nói không sai, loại người như cổ thánh, thật muốn lưu lại truyền thừa, tất nhiên sẽ tiến hành khảo hạch nhân phẩm, tính cách, trí tuệ... làm sao có thể chỉ gặp mặt một lần, liền dốc túi truyền thụ!
Một lát sau, Lạc Huyền Thanh nói.
- Tất cả mọi người tìm bốn phía một chút đi, hẳn là sẽ có phát hiện!
Đám người Bích Hồng Âm gật đầu, đứng dậy, dọc theo bức tường chậm rãi xoay chuyển.
Bức tường cung điện cũng không biết nham thạch gì dựng thành, giống như cửa chính, điêu khắc chữ viết. Đám người Bích Hồng Âm xem không hiểu, đồng loạt nhìn về phía Lạc Huyền Thanh.
- Những cái này không phải công pháp, chỉ là phù văn gia cố cung điện, tuy nơi này là không gian gấp, không có mưa gió xâm nhập, có thể duy trì vài vạn năm không hư, thứ này không thể bỏ qua công lao!
Lạc Huyền Thanh giải thích.
Cái không gian này, bởi vì chồng chất quá nhiều, linh khí lại dồi dào, không có phù văn gia cố, cung điện khẳng định đã sớm sập.
- Truyền thừa hẳn cũng thuộc về phạm trù bảo vật, Vân Liên Hải, không biết ngươi có thể tìm ra hay không?
Thấy những vật này không dùng, tất cả mọi người có chút buồn bực, đồng loạt nhìn về phía Vân Liên Hải cách đó không xa. Đã có khả năng tìm tới nơi này, có lẽ cũng có thể tìm được cổ thánh lưu lại truyền thừa, đến cùng là cái gì.
- Ta thử một chút đi!
Nhẹ gật đầu, Vân Liên Hải sử dụng năng lực đặc thù, tiến hành tìm kiếm.
Loại năng lực này của hắn, chỉ là vận dụng lực lượng huyết mạch, không thuộc về kích hoạt huyết mạch, tối đa là có chút tổn thương, sẽ không đến mức một tháng không cách nào dùng lực lượng. Mắt dọc ở mi tâm đảo qua, đột nhiên ngừng lại:
- Nơi này hình như có gì đó quái lạ...
Nói xong chỉ một chỗ.
Mọi người vội vã đi tới trước mặt.
Chính là phía dưới pho tượng, mở ra đá vụn, tìm rất lâu, quả nhiên phát hiện dấu vết một không gian chồng chất.
- Quá tốt rồi...
Ánh mắt tất cả sáng lên, ngón tay của Lạc Huyền Thanh nổi lên, nhấn tới.
Ông!
Một đạo quang mang lóe lên, một nhóm chữ lập tức từ chỗ chồng chất phun ra ngoài, xao động ở trước mặt mọi người.