- Ca ca, ngươi thả ta ra ngoài, ta cứu hắn xong, sẽ lập tức trở về...
Trước phong ấn to lớn, một nữ hài cầu khẩn nói.
Mái tóc nữ hài đen nhánh, dung nhan mịn màng, hoàn mỹ không một tì vết, mỹ lệ không nói ra được, như tiên tử từ trên trời giáng xuống, mở miệng khó mà miêu tả một phần vạn.
Phía trước nàng là thanh niên chừng ba mươi tuổi, không phải người khác, chính là Lạc Huyền Thanh!
- Ngươi bỏ suy nghĩ đó đi, ta được cho phép ngồi truyền tống trận dùng tốc độ nhanh nhất về gia tộc, chính là sợ ngươi làm loạn...
Nhìn ánh mắt muội muội cầu khẩn, Lạc Huyền Thanh có chút đau lòng, cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Lần tai nạn này, là chính hắn dẫn ra, có thể vượt qua, ta tin tưởng thật có năng lực cưới ngươi, không vượt qua được... Yên tâm, Danh Sư đường sẽ có chừng có mực, nhiều nhất giam giữ, sẽ không nguy hiểm tính mạng!
- Vậy thì tốt rồi...
Nghe ca ca nói như vậy, nữ hài thở phào nhẹ nhõm:
- Chỉ cần không nguy hiểm tính mạng, lấy năng lực của hắn, tin tưởng nhất định có thể vượt qua nguy cơ!
- Muội nha... Thật không biết tiểu tử kia đổ cho ngươi thuốc mê gì!
Nhìn thấy muội muội một bộ si tình, Lạc Huyền Thanh nhịn không được lắc đầu.
Trương Huyền này, hắn tiếp xúc qua rất lâu, xem như hiểu rõ, mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng đối mặt quái vật khổng lồ như Danh Sư đường, hẳn không có bất kỳ phương pháp phản kháng, hắn thấy, lần này coi như không có nguy hiểm, khẳng định cũng ăn đau khổ lớn!
Thật nghĩ không thông, vì sao muội muội tin tưởng hắn như vậy.
- Không phải thuốc mê, mà là ta tin tưởng hắn...
Nữ hài nói.
- Tin tưởng có ích lợi gì? Gia tộc quyết tâm, muội cũng không phải không biết, dính dáng lớn như thế nào, muội cũng biết, khẳng định phải gả cho tiểu thiên tài của Trương gia, cùng hắn, không có khả năng!
Không biết nên khuyên can như thế nào, than thở một tiếng, Lạc Huyền Thanh buồn bã.
Muội muội đối với tên này, dùng tình càng sâu, sẽ càng thất vọng, bởi vì Trương gia, Lạc gia quyết định, liên lụy đến Danh Sư đường, liên lụy đến truyền thế thiên phù, Xuân Thu đại điển, không có khả năng bởi vì tình cảm cá nhân mà di chuyển cùng thay đổi.
- Ta biết... Ta cũng biết cùng hắn không có khả năng, nhưng chỉ cần biết hắn bình yên, an toàn là được...
Nữ hài hai tay vịn cằm, ngồi tại nguyên chỗ, thản nhiên nói, trong mắt mang theo tình nghĩa nồng đậm.
- Muội... Ai!
Muốn nói muội muội vài câu, thấy loại vẻ mặt này của nàng, Lạc Huyền Thanh cuối cùng vẫn ngừng lại.
Nàng từ nhỏ đến lớn, từ trước tới nay cô đơn, thật vất vả có người ưa thích... Dù thật không thể cùng một chỗ, nắm giữ hạnh phúc ngắn ngủi cũng tốt.
- Thiếu gia, tiểu công chúa...
Trong lòng đang đau thương cho muội muội, một tiếng la dồn dập vang lên, ngay sau đó một bóng người vội vã chạy tới.
Không phải người khác, chính là cao thủ Lạc gia ban đầu ở Thanh Nguyên thành uy hiếp Trương Huyền… Lạc Thừa Tân.
Lúc này hắn tràn đầy kích động, vẻ mặt thấu hồng, dường như biết tin tức gì, hiện tại cũng khó tin.
- Thiếu gia để cho ta hỏi thăm tình huống bên liên minh đế quốc, ta mới vừa nhận được tin tức... Trương sư bị rất nhiều cao thủ của Danh Sư đường phát hiện, không thể trốn đi đâu được, vốn chỉ có thể bó tay chịu trói, ai biết... rất nhiều học sinh của hắn xuất hiện!
Lạc Thừa Tân vội vàng nói.
- Học sinh của hắn? Ngươi nói là đám người Vương Dĩnh?
Tiểu công chúa vội vàng nhìn qua.
- Vâng, tới trước là Độc Điện điện chủ, sau đó là một Vu Hồn to lớn, Khải Linh sư công hội hội trưởng...
Lạc Thừa Tân nói ra tin tức lấy được, vừa nói vừa nuốt nước bọt, biểu lộ quái lạ. Tuy vừa rồi đã nhìn một lần, nhưng lần nữa nói ra, vẫn như cũ khó mà tin được.
- Ngươi nói tên tiểu tử thúi này... Trước đó thu mấy học sinh, hiện tại thành Độc Điện điện chủ, Khải Linh sư công hội hội trưởng, Chiến Sư đường đường chủ, Viên gia gia chủ...
Lạc Huyền Thanh trợn mắt lên.
Những thế lực lớn này, mỗi một cái đều không yếu hơn Lạc gia... Những chư hầu này cường đại đến cực điểm, trấn giữ một phương, vậy mà đều là học sinh của hắn?
Chính hắn mới Nhập Hư cảnh? Làm sao dạy ra học sinh lợi hại như vậy?
- Đúng vậy, không chỉ như vậy, Trương gia Hưng Mộng kiếm thánh cũng tới...
Lạc Thừa Tân tiếp tục nói:
- Cùng hắn đại chiến một hồi, Hưng kiếm thánh nhận thua, sau đó nói... nói...
- Nói cái gì?
Thấy hắn chi chi ô ô không nói ra được, Lạc Huyền Thanh nhíu mày.
- Nói... Vị Trương sư này, lại là... con của hắn, cũng chính là vị tiểu thiên tài một mực không có lộ diện kia!
Lạc Thừa Tân cắn răng nói.
Nhìn thấy tin tức này, hắn sợ tính sai, nhìn kỹ bảy tám lần, nhưng lúc này nói ra, vẫn cảm thấy quá huyền ảo, để cho người ta khó tin.
Tiểu công chúa thật vất vả có người ưa thích, vốn cho rằng nhất định thành số khổ uyên ương, khó cùng một chỗ, làm sao cũng không nghĩ đến, lại chính là... vị có hôn ước kia!
- Ngươi nói cái gì?
Lạc Huyền Thanh ngẩn ngơ.
Tiểu công chúa ở trong phong ấn thân thể mềm mại cứng ngắc, thanh âm phát run:
- Ngươi nói... Trương sư chính là tiểu thiên tài?
- Vâng, tin tức này ta chuyên môn xác nhận nhiều lần, tuyệt sẽ không sai! Nghe nói sau khi đại trưởng lão biết chuyện này, đã chạy về, không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu nữa sẽ lan cả gia tộc...
Lạc Thừa Tân tràn đầy kích động gật đầu.
Hắn là lão bộc của tiểu công chúa, từ nhỏ chăm sóc lớn, biết tính tình của nàng.
Chính bởi vì quan tâm, mới giấu nàng đi tìm Trương Huyền, mượn cơ hội giáo huấn đối phương, giờ phút này biết tiểu công chúa cùng đối phương có thể chân chính chung một chỗ, trong lòng hưng phấn tuyệt không kém hai người trước mắt.
- Cái này, cái này... tên này lại là tiểu thiên tài!
Lạc Huyền Thanh nhịn không được đánh không trung một quyền, kích động nói không ra lời.
Vốn ghét nhất chính là vị tiểu thiên tài muốn cưới muội muội kia, giờ phút này cùng Trương Huyền giao hòa chung một chỗ, trong lòng chẳng biết tại sao, ngược lại tiếp nhận, thậm chí còn tràn đầy vui vẻ.
Sở dĩ chán ghét đối phương, là bởi vì sợ muội muội không thích, hiện tại trái tim muội muội ám hứa, đối phương cũng tình căn thâm chủng, đã là ông trời tác hợp, làm ca ca, chỉ có thể vui vẻ, không còn có lý do tức giận.
- Trương sư...
Xác nhận tin tức, biết người trong lòng chính là người cùng nàng có hôn ước, những ngày này tiểu công chúa lo lắng, xoắn xuýt, tất cả đều quét sạch sành sanh, nhịn không được nữa nước mắt chảy xuống.
Có hôn ước, liền có thể quang minh chính đại chung một chỗ, không cần tiếp tục sợ hãi.
- Hắn... biết mình là tiểu thiên tài của Trương gia, có thái độ gì?
Đột nhiên nhớ tới cái gì, nhịn không được nhìn qua, trong mắt tràn đầy căng thẳng.
- Đương nhiên là sướng đến phát rồ rồi, còn giống như cùng đại trưởng lão ước định cẩn thận, chỉ cần về Trương gia, nhận tổ quy tông, sẽ lập tức tới cầu hôn!
Lạc Thừa Tân nói.
- Tới cầu hôn?
Tiểu công chúa xiết chặt nắm đấm, khuôn mặt trong nháy mắt xấu hổ thấu hồng, nhưng trong hai mắt lộ ra mong đợi: