Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3004: Ai dám tổn thương hắn? (2)



- Chậm đã!

Mới đi hai bước, một bóng người ngăn ở trước mặt, chính là Lạc Huyền Thanh, chỉ thấy vị hảo hữu ngày xưa kia, lúc này toàn thân run rẩy, tức giận đến bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung:

- Trương Huyền, ngươi muốn làm gì, người kia là ai?

- Lạc huynh, ta có việc...

Trương Huyền dừng lại một chút nói, lời còn chưa dứt, chỉ thấy một cái nắm đấm bỗng nhiên giáng xuống.

Phần phật!

Không khí nổ tung, một quyền này tích súc tất cả lực lượng của Lạc Huyền Thanh, không khí bị bóp méo, còn chưa tới trước mặt, liền cảm nhận được đau rát, tựa hồ muốn xé rách người.

- Lạc huynh...

Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên ra tay, Trương Huyền lui về phía sau một bước.

- Đừng gọi ta Lạc huynh, ta không gánh nổi!

Lạc Huyền Thanh gầm lên giận dữ, nắm đấm lít nha lít nhít rơi xuống, phảng phất như muốn đánh người trước mắt thành bánh thịt mới có thể cam tâm.

- Ngươi...

Trương Huyền liên tục trốn tránh, muốn giải thích, lại không biết nói như thế nào.

Bản thân cho rằng Lạc Nhược Hi chính là Lạc gia tiểu công chúa, mới đồng ý hôn ước, nhiều người đến đây tham gia đón dâu như vậy, mắt thấy đại hôn sắp tới, đột nhiên rời đi... Nói nhận lầm người... chẳng khác nào xé da mặt Lạc gia, mạnh mẽ đạp lên mặt đất, đổi lại ai cũng sẽ không chịu nổi.

- Là nam nhân thì đừng có trốn tránh, cùng ta đánh, hoặc là ta giết, giẫm lên thi thể của ta rời đi, hoặc giải thích rõ ràng cho ta, người kia là ai, cùng ngươi quan hệ thế nào!

Lạc Huyền Thanh gào thét, không ngừng tấn công, như mọc ra tám cánh tay, trong tức giận, lực lượng cuồng bạo, mặc dù chỉ là Thánh Vực bát trọng sơ kỳ, nhưng phát huy ra lực lượng có thể so với Động Hư cảnh đỉnh phong.

- Lạc huynh, ta...

Trương Huyền lần nữa lui về phía sau.

- Đủ rồi, ta nói không nên gọi ta là Lạc huynh, ta không chịu đựng nổi!

Liên tục công kích không trúng đối phương, Lạc Huyền Thanh cắn răng, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng bạo tăng, thời gian nháy mắt liền đạt đến một mức độ kinh người.

Lực lượng huyết mạch!

Hắn không có chút cố kỵ nào, trực tiếp vận dụng lực lượng huyết mạch.

Tê lạp!

Lạc Huyền Thanh thi triển lực lượng huyết mạch, thực lực nhanh chóng bạo tăng, một cái chớp mắt đã có thực lực Thánh Vực cửu trọng sơ kỳ, cổ tay khẽ đảo, một thanh trường kiếm xuất hiện, bỗng nhiên nhanh chóng đâm tới.

Một kiếm này so với nắm đấm vừa rồi mạnh mẽ không biết gấp bao nhiêu lần, nhắm thẳng vào mi tâm, xé rách không gian.

Bản thân Lạc gia liền am hiểu khống chế không gian, lại thêm vận dụng lực lượng huyết mạch, lần này sức mạnh công kích vậy mà đáng sợ hơn Vũ Không cảnh đỉnh phong, xem như loại cường giả này, cũng chống lại không được.

Bất quá mặc dù Trương Huyền là Vũ Không cảnh sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu đã có thể so với Đại Thánh, lần nữa nhoáng một cái, tránh khỏi.

- Lạc huynh, lần này là ta không đúng, trở lại sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi...

- Không cần trở lại, cũng không cần giải thích, ngày hôm nay ngươi không chết, chính là ta vong!

Ầm ầm!

Trường kiếm mang theo uy thế xé rách không gian, tiếp tục bổ tới, một chiêu tiếp theo một chiêu, liên tục mấy chiêu chồng chất lên nhau, bốn phía tựa như tạo thành không gian phong bạo.

- Nếu như đâm trúng ta, ngươi có thể thoải mái chút, liền động thủ đi!

Thấy đối phương không cách nào khuyên can, cũng biết sai lầm ở bản thân, Trương Huyền không trốn tránh nữa, ngừng lại.

Phốc!

Trường kiếm đâm thấu vai, xuất hiện một vết thương thật lớn, máu tươi cuồn cuộn chảy xuống.

- Chết!

Đâm thủng bờ vai của hắn, Lạc Huyền Thanh cắn răng một cái, trường kiếm bỗng nhiên run lên, ý định tiếp tục đánh xuống.

Bất quá mới nhúc nhích một chút, liền cảm thấy toàn thân cứng đờ, giống như bị một cỗ lực lượng khổng lồ cầm cố lại, muốn nhúc nhích cũng làm không được.

- Người Lạc Nhược Hi ta ưa thích, ta xem các ngươi ai dám tổn thương hắn!

Ầm ầm!

Một cỗ sóng khí kéo tới, Lạc Huyền Thanh liên tục lui về phía sau, trường kiếm trong tay cũng không giữ được, thẳng tắp bay ra ngoài, trong chớp mắt biến mất ở phía xa, không thấy tung tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.