Dẫn đầu đập vào mắt, chính là Lạc Nhược Hi cùng Ngột Thần, vẻ mặt hai người nghiêm túc, bốn người đối diện, từng cái đằng đằng sát khí, còn không có động thủ, khí tức đã di tản cả phòng.
Chính là bốn Dị Linh tộc trước đó đi vào nơi này.
Khoảng cách gần quan sát, dung mạo bốn người rõ ràng lọt vào tầm mắt, mặc trường bào màu đen, giữ lại chòm râu.
- Chính là bọn họ bắt Triệu Nhã, Ngụy Như Yên...
Trương Huyền híp mắt lại, ngón tay nắm đai lưng, bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay.
- Được rồi, người cuối cùng cũng thông qua được...
Đúng lúc này một thanh âm nhàn nhạt vang lên, thạch đồng tử không biết từ chỗ nào đi ra, nhìn về phía mọi người:
- Thông qua thông đạo, các ngươi đã có thể nhận được đồ vật mà Nhiễm Cầu Cổ Thánh để lại chỗ này!
Rầm!
Kèm theo lời của nó, đại sảnh lóe lên ánh sáng, một bệ đá từ dưới đất chậm chạp hiện ra, ở giữa lơ lửng một linh phù lớn chừng bàn tay.
Trên linh phù điêu khắc một số văn tự cổ xưa, thoạt nhìn không có bất kỳ uy lực, nhưng tinh thần tới đụng một cái, lập tức cảm nhận được cảm giác thiêu đốt nồng đậm.
- Truyền thế thiên phù?
Trương Huyền nhíu mày, vội vàng đi tới bên cạnh đám người Lạc Nhược Hi.
Lần này tới, chính là vì thứ này, nếu như đã xuất hiện, long tranh hổ đấu không thể tránh được, không chỉ muốn lấy được thứ này, còn phải bắt mấy người kia lại, ép hỏi ra tung tích đám người Triệu Nhã.
- Rốt cục xuất hiện...
Nhìn thấy linh phù này, bốn thanh niên cũng tràn đầy kích động, con mắt thả ra vẻ hưng phấn.
- Ngươi không sao chứ?
Không để ý tới mấy người, tay của Trương Huyền nắm giọt nước, lặng lẽ nhìn về phía nữ hài.
Hắn qua thông đạo, gặp không ít phiền phức, đối phương khẳng định cũng không đơn giản như vậy.
- Không có việc gì!
Lạc Nhược Hi lắc đầu, quay đầu nhìn qua, con mắt nhịn không được sáng lên:
- Xem ra ngươi nhận được không ít chỗ tốt!
- Coi như cũng được...
Không nghĩ tới bị phát hiện nhanh như vậy, Trương Huyền gãi đầu một cái, thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được nàng.
- Long Cốt Thần Thương, uy lực to lớn, lấy thực lực của ngươi bây giờ, không phát huy ra một phần trăm uy lực, có điều dù vậy, cũng đã đầy đủ!
Nữ hài nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu, đang muốn nói chuyện, liền nghe thanh âm của thạch đồng tử tiếp tục vang lên.
- Truyền thế thiên phù này, ta xem các ngươi đều muốn lấy được... Đã như vậy, vậy lấy thực lực nói chuyện đi! Mọi người dựa vào thủ đoạn, ai có thể cầm được, liền về kẻ đó!
Thạch đồng tử nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía mọi người.
- Tiền bối đã nói như vậy, chúng ta liền không khách khí!
Thân thể thanh niên trắng nõn vụt qua, lăng không bắt tới linh phù.
Ông!
Bốn phía linh phù hiện ra ánh sáng, như một cái bình chướng, là phong ấn ngăn cách.
- Muốn cầm đi, hỏi qua ta hay chưa?
Thấy tên này trực tiếp ra tay, Ngột Thần giương mày, bỗng nhiên vọt tới.
Người ở trên không trung, lực lượng giống như sấm rền, nổ vang ép xuống.
- Lớn mật!
Thấy hắn động thủ, một thanh niên gầy yếu nhảy ra ngoài, hét lớn sắc nhọn, đầu ngón tay xuất hiện một cổ cầm, nhẹ nhàng phất một cái, leng keng… sóng âm thẳng tắp kéo tới.
- Quả nhiên là bảo vật của Ngôn Yển Cổ Thánh!
Trương Huyền híp mắt lại.
Cái đàn này, tuy không phải bảo vật Ngôn Yển Cổ Thánh sử dụng lúc đỉnh phong, lại nhất định trải qua hắn rèn luyện, ngón tay gẩy lên, thả ra hạo nhiên chi khí, như thiên quân vạn mã, thế không thể đỡ.
Đồ vật Cổ Thánh có thể bảo tồn đến bây giờ, dù đơn giản nhất cũng không thể khinh thường.
- Này!
Bị đối phương công kích, Ngột Thần thu hồi lại lực lượng tấn công thanh niên trắng nõn, bỗng nhiên khẽ đảo, đối kháng âm sóng, xao động ra từng gợn sóng.
Hai chiêu đối đầu, Trương Huyền nhìn ra.
Bất kể thanh niên trắng nõn, còn thanh niên gầy yếu, đều nắm giữ sức chiến đấu có thể so với Dương sư, tu vi đều đạt đến Đại Thánh đỉnh phong nhất… Bất Hủ cảnh!
Khó trách có thể tuỳ tiện bắt đám người Triệu Nhã đi, thực lực như thế, lại phối hợp bảo vật Cổ Thánh, quả thực không cách nào ngăn cản.
- Nhược Hi, ngươi ngăn cản tên cướp đoạt truyền thế thiên phù kia, nghĩ biện pháp lấy đồ vật, mấy người này giao cho ta cùng Ngột Thần...
Trương Huyền hít sâu một hơi, kích hoạt giọt nước, một cỗ lực lượng lập tức từ trong cơ thể lan tràn ra, Trương Huyền quay đầu nói.
Hắn còn muốn hỏi tung tích đám người Ngụy Như Yên, hung thủ ở đây, vậy thì không cần khách khí.
- Ừm!
Biết thanh niên trước mắt thực lực đã bạo tăng, Lạc Nhược Hi nhẹ gật đầu, thân thể mềm mại vụt qua, thẳng tắp bay về phía truyền thế thiên phù.
- Muốn đi qua, nào có dễ dàng như vậy...
Một tiếng hét lớn vang lên, lại một thanh niên da đen lao đến, muốn ngăn cản nữ hài, vừa mới bay lên, liền cảm thấy áp lực cực lớn bỗng nhiên kéo tới, kìm lòng không được dừng lại, ngay sau đó liền thấy Trương Huyền chẳng biết lúc nào đã lơ lửng ở bên cạnh, nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Đối thủ của ngươi là ta!
Thấy vị này lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt, biết không dễ dàng đối phó, thanh niên da đen nhịn không được quay đầu:
- Còn không mau đi ngăn cản...
Cái cuối cùng kịp phản ứng, vội vàng gật đầu:
- Tốt!
Nói xong cánh tay dài ra, chộp tới Lạc Nhược Hi.
Tên này cao nhất trong bốn người, thân thể có chút béo phệ, thoạt nhìn không linh hoạt lắm, nhưng vừa ra tay nhất thời biểu hiện ra sức chiến đấu siêu cường, so với ba người trước vậy mà không hề yếu.
Lực lượng cuồn cuộn, giống như lôi vân nổ tung.
- Ha ha, không cần ra tay, hai người các ngươi đều là của ta!
Lực lượng mới lan tràn không bao xa, tiếng cười vang lên, một cỗ khí lực cuốn tới, thời gian nháy mắt nghiền ép lôi vân, ngay sau đó mọi người liền thấy thanh niên vừa rồi lơ lửng giữa không trung kia, trong tay nắm trường thương đen kịt, mang theo khí tức lạnh lùng.
- Chung một chỗ động thủ!
Thấy một thương đánh tan lực lượng, biết thực lực của Trương Huyền cường đại hơn bọn hắn, thanh niên da đen cũng nhịn không được nữa hét lớn một tiếng.
Rầm!
Thanh niên da đen cùng thanh niên cao béo đồng thời ra tay, hai đạo kiếm khí cắt chém tới, không gian trong nháy mắt phát ra thanh âm nghẹn ngào, giống như muốn bao phủ Trương Huyền.
- Các ngươi bắt đám người Triệu Nhã, tốc độ rất nhanh, ngày hôm nay liền để ta tới xem xem, đến cùng có thực lực gì!
Trương Huyền hét dài một tiếng, bàn tay bỗng nhiên run lên, trường thương phát ra tiếng long ngâm, thẳng tắp đâm tới.
Tạch tạch! Tạch tạch!
Không gian xuất hiện lỗ đen, toàn bộ đại điện bị đâm một cái, phía dưới xuất hiện lay động kịch liệt.
Nơi này là không gian gấp, mặc dù rất ổn định, nhưng so với đại lục còn kém rất lớn, căn bản không chịu nổi lực lượng cuồng mãnh như vậy.
Bành! Bành!
Thương mang, kiếm khí đối đầu, sắc mặt thanh niên da đen cùng thanh niên cao béo đồng thời biến đổi, giống như bị cự chùy đánh trúng, bay ngược ra, ném ở trên vách tường, đập ra một cái hố sâu to, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Một thương phá hai người liên thủ.
Trương Huyền mượn nhờ Khổng sư tinh huyết, cùng sức chiến đấu mạnh nhất của Long Cốt Thần Thương, lần đầu tiên biểu hiện ra ở trước mặt người đời.