Lúc này, hiển nhiên so với vừa rồi chiến đấu cùng Lạc Huyền Thanh, thi triển ra lực lượng mạnh hơn, vừa ra tay liền mất đi tung tích, trên đài rỗng tuếch, hình như chỉ còn Trương Huyền.
- Là một loại võ kỹ không gian đặc thù! Mượn nhờ không gian vặn vẹo, ẩn giấu ở bốn phía, làm cho không người nào có thể phát hiện...
Khuôn mặt Lạc Càn Trinh trầm xuống.
Xem ra lúc gia hỏa này chiến đấu với con của hắn còn nương tay, không nói cái khác, một khi thi triển chiêu này, đừng nói nhi tử, ngay cả hắn ở cùng cấp bậc có thể chống nổi một chiêu hay không cũng chưa biết chừng!
- Mượn nhờ không gian vặn vẹo?
Lạc Huyền Thanh không hiểu rõ, mặt mũi mê man.
- Ánh sáng ở trên không trung là một đường thẳng, người nhìn đồ vật cũng như vậy, hắn lợi dụng loại đặc tính này của không gian, vặn vẹo không gian xung quanh, ánh sáng dọc theo không gian vặn vẹo đi lại, nhưng rơi vào trong mắt chúng ta, vẫn là một đường thẳng như thế... Thần thức cũng không thể phát giác, loại thủ đoạn ẩn nấp này, tuy không thể duy trì thời gian quá dài, nhưng thời điểm chiến đấu, chớp mắt bách biến, làm cho không người nào có thể phát giác, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối...
Lạc Càn Trinh vội vàng giải thích.
- Cái này... Nói như vậy, vị thiên tài này của gia tộc chúng ta, không có khả năng chiến thắng?
Khuôn mặt Lạc Huyền Thanh tái đi.
Tìm không thấy người, còn đánh thế nào?
- Cơ hội chiến thắng có lẽ có... Nhưng cực kỳ xa vời...
Lạc Càn Trinh lắc đầu, đang cảm xúc, chỉ thấy Lạc Thiên Nhai ở trên đài nhíu mày, mặt mũi không vui:
- Nhảy cái gì nhảy, làm ta có chút chóng mặt!
Nói xong, bàn tay duỗi ra, quất tới không khí.
Đùng!
Một tiếng thanh thúy vang lên, địa phương nguyên bản không có vật gì trong nháy mắt gạt ra một bóng người, nặng nề ngã xuống đất, đầu cắm ở bên bờ lôi đài, mặt đầy máu tươi, té xỉu trên đất.
- Mạt Nhi...
- Mạt sư đệ...
Nhìn thấy tên này nằm trên mặt đất, trong hôn mê đùi co co, giống như điện giật, Nam Cung Nguyên Phong cùng ba người khác, tất cả đều biến sắc.
Mạt Nhi ẩn giấu ở trong hư không, xem như bọn họ cũng rất khó nhìn ra, đối phương đứng tại chỗ bất động, một tay quất bay, đến cùng làm sao làm được?
Lạc Càn Trinh cũng câm tại nguyên chỗ, vẻ mặt như gặp phải quỷ. Mới vừa rồi nói thắng hi vọng rất xa vời, kết quả cường giả của Chư Tử bách gia bị đánh không rõ sống chết... Lạc Thiên Nhai kia cũng quá đáng sợ đi!
Ba thanh niên cho Mạt Nhi nuốt vào đan dược, lúc này người sau mới chậm rãi tỉnh lại, hai mắt đờ đẫn nhìn trên không, có loại cảm giác muốn chết.
Xem ra đến bây giờ hắn cũng không thể hiểu, đối phương đến cùng làm sao phát hiện, lại làm sao đánh hắn từ trong không gian vặn vẹo ra.
- Lão sư, ta nguyện ý cùng hắn tỷ thí!
Biết hắn bị đả kích quá lớn, cần chậm lại một đoạn thời gian, trong ba người, một thanh niên khác đi ra, ôm quyền khom người.
- Cũng tốt!
Nhìn thấy Trương Huyền một tay đánh bay người, Nam Cung Nguyên Phong cũng xiết chặt nắm đấm, giờ phút này thấy thanh niên đi ra, hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu:
- Người này thực lực quái dị, cẩn thận một chút!
Nếu như nói vừa rồi cảm thấy không quan trọng, vừa ra tay, đã biết thực lực, cho dù là hắn cũng không dám thờ ơ.
- Lão sư yên tâm!
Thanh niên nhẹ gật đầu, ánh mắt run lên, đi tới đối diện Trương Huyền:
- Ta nguyện ý cùng ngươi tỷ thí... Không biết có dám nghênh chiến hay không?
- Ngươi?
Vẻ mặt Trương Huyền tiếc hận:
- Ta nói qua, cho năm người các ngươi cùng tiến lên, nếu không, chỉ có phần bị đánh... Như vậy đi, ta cũng không bắt nạt người, cho ngươi một giây thời gian, ngươi có thể tùy ý tấn công, ta không đánh trả!