Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3072: Thực lực của Lạc Thất Thất (2)



- Định!

Khuôn mặt Lạc Thất Thất không thay đổi, tiếp tục bước về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.

Rầm!

Khí lưu phun trào, lập tức bị định lại, Nam Cung Nguyên Phong thi triển ra chưởng lực, cũng giống là bị điêu khắc ở trên không, khẽ động cũng không thể động.

Lạc Thất Thất cong ngón tay búng một cái.

Bành!

Nam Cung Nguyên Phong bay ngược ra, người trên không trung liền phun mạnh máu tươi, vẻ mặt trắng bệch, chỉ thoáng cái là hắn biết, đã bị thương thế cực nặng, coi như không nghiêm trọng bằng những học sinh kia, nhưng cũng đủ hắn khôi phục không ít thời gian.

Trong mắt mang theo kinh hoàng, nhìn về phía trước, chỉ thấy nữ hài đã chậm rãi đi đến nơi xa, lơ lửng giữa không trung, tay áo bồng bềnh tựa như tiên tử.

Bỗng nhiên nàng ngừng lại, đầu không xoay, chỉ để lại bóng lưng.

- Tuy Lạc gia kém hậu nhân Chư Tử, nhưng cũng không cho phép bắt nạt! Lần sau muốn tới khiêu chiến... Lạc Thất Thất ta tùy thời chờ đợi!

Nói xong, không gian xuất hiện vết nứt, nữ hài nhẹ nhàng đạp mạnh, biến mất tại chỗ.

- Đáng sợ, Danh Sư đại lục, dưới Cổ Thánh, tại sao có thể có người mạnh như vậy?

Thấy nàng rời đi, lúc này Nam Cung Nguyên Phong mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cho tất cả học sinh mỗi người dùng một viên đan dược, lúc này mới nhịn không được cảm xúc.

Danh Sư đường của Danh Sư đại lục, mặc dù cũng là Khổng sư lưu truyền tới nay, nhưng tiêu tốn tâm tư nhất định không bằng thân truyền.

(*giống như Huyền Huyền hội cùng đám người Triệu Nhã. Huyền Huyền hội là vật hắn lưu lại, nhưng ở phía trên tiêu tốn tâm tư, cùng người sau là không thể so sánh nổi)

Lần này Khổng miếu mở ra, xao động không gian, bọn họ lần nữa trở về, vốn cho rằng lấy thực lực của mình, có thể dễ như trở bàn tay, nghiền ép các đại gia tộc, các thế lực lớn, để bọn hắn thần phục, nằm mơ cũng không nghĩ đến... Tùy tiện một Lạc gia nho nhỏ, cũng đã mạnh mẽ như vậy!

Mấu chốt nhất là cô gái kia, vẫn chưa tới hai mươi tuổi!

Không tới hai mươi, liền có loại thiên tư này, không thua mấy vị yêu nghiệt ở Đại Nho đường!

- Lạc Thiên Nhai, Lạc Thất Thất... xem ra Danh Sư đại lục cũng không yếu như tưởng tượng...

Nam Cung Nguyên Phong hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng.

- Lão sư, chúng ta tiếp xuống làm sao bây giờ?

Qua thật lâu, một thanh niên mới khôi phục chút nguyên khí, có thể mở miệng:

- Còn đi Trương gia hay không?

- Đi khẳng định phải đi! Đây là chuyện không có cách giải quyết, có điều, chỉ bằng vào chúng ta, khẳng định không được!

Nam Cung Nguyên Phong nhíu mày.

Tình huống hiện tại của bọn họ, cho dù chữa khỏi vết thương, cũng cần tiêu tốn không ít đánh đổi cùng thời gian, ngộ nhỡ Trương gia cũng có nhân vật lợi hại, làm không cẩn thận thật sự có đi không về.

- Lão sư ý là...

Thanh niên sửng sốt một chút.

- Đưa tin cho Chấn Thanh lão sư, không phải hắn vẫn muốn tranh với ta sao? Để hắn ra tay, chúng ta nắm chắc sẽ lớn hơn một chút... thiên phù của Lạc gia là lấy không được, nhưng Trương gia nhất định phải được!

Lông mày Nam Cung Nguyên Phong giương lên, khẽ nói.

- Tốt, ta đưa tin cho Chấn Thanh lão sư...

Nghe nói như thế, thanh niên vội vàng gật đầu.

Chấn Thanh lão sư trong miệng lão sư nói tới, tên đầy đủ là Đạm Đài Chấn Thanh, là hậu nhân của Tử Vũ Cổ Thánh, xếp hạng cùng địa vị ở Đại Nho đường, so với lão sư cũng cao hơn, do hắn ra tay, có lẽ có thể thay đổi cục diện bây giờ, không đến mức để Chư Tử bách gia bị động như thế.

- Ừm, nhanh dưỡng thương điều chỉnh đi, tranh thủ trước khi đám người Chấn Thanh chạy tới, khôi phục một chút, không đến mức để hắn chế giễu...

Nam Cung Nguyên Phong nhẹ gật đầu, sau đó không nói, nhắm mắt lại hóa giải dược lực, khôi phục thương thế.

Mấy học sinh khác cũng không dám nói nhiều, theo sát điều chỉnh lực lượng.

Vốn cho rằng đi tới nơi này rất dễ dàng liền có thể để Lạc gia đi vào khuôn khổ, nằm mơ cũng không nghĩ đến, ăn thiệt thòi lớn như thế.

Thế giới này quả nhiên không có đơn giản như vậy... Tàng long ngọa hổ a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.