Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3091: Một sách đập chết Cổ Thánh (2)



Bất quá, Trương Huyền là thực lực nào, há có thể để nó toại nguyện? Một thương đâm xuyên qua bàn tay, sau một khắc đã xuyên thấu trái tim. Trường thương bỗng nhiên quấy một cái.

Bành!

Trong nháy mắt, Dị Linh tộc trực tiếp nổ tung, hóa thành một cục thịt bùn. Một siêu cấp cường giả Đại Thánh tứ trọng Bất Hủ cảnh, bị chém giết tại chỗ.

- Rống!

- Rống!

- Rống!

Nhìn thấy đồng bạn thoáng cái bỏ mình, còn lại vài Dị Linh tộc dường như cũng có chút khiếp sợ, tất cả đều đồng loạt lao đến.

- Hừ!

Trương Huyền híp mắt lại, trường thương vẫy một cái, thương hóa Thần Long, vọt tới một người trong đó. Đồng thời chập ngón tay làm kiếm, nhẹ nhàng điểm một cái.

- Định!

Rầm!

Không gian bốn phía lập tức bị phong cấm, tựa như đóng băng.

Dị Linh tộc mới vừa vọt tới, không nghĩ tới vị trước mắt này nắm giữ sức chiến đấu cường đại như thế, muốn chạy trốn đã không kịp, bị phong cấm không gian khóa lại, không thể động đậy.

Tạch tạch!

Một thương xuyên đầu, thi thể thẳng tắp rơi xuống dưới.

Liên tục chém giết hai Dị Linh tộc, áp lực của Ngột Thần giảm bớt, một chưởng đánh bay trường kiếm của thanh niên trắng nõn, lại một chưởng đánh gãy dây đàn, sau đó lăng không trảo một cái.

Ông!

Một bộ xương ngực hoàn chỉnh bay lên.

Cái xương ngực này óng ánh long lanh, tựa như ngọc thạch, đã không còn sát lục chi khí, ngược lại cho người ta một loại khí tức thánh hiền.

- Chủ nhân, là của ta...

Ngoan Nhân gấp gáp la lên.

- Quá tốt rồi...

Thấy giá xương quả nhiên ở đây, hơn nữa ở dưới tượng Khôi Thánh áp chế biến thành như vậy, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, không còn cố kỵ, cổ tay rung lên, Thiên Đạo chi thư lập tức bay về phía khung xương.

Phần phật!

Trước đó đầu, xương ngón tay đều có ý niệm độc lập, phong ấn khá phiền toái, thời khắc này xương ngực bị Khôi Thánh mượn nhờ Thánh Tử điện tôi luyện không có một chút tạp chất, thu lên cực kỳ đơn giản.

Chỉ thoáng cái, liền xuất hiện ở trong Thiên Đạo chi thư, Ngột Thần cũng ngẩn ngơ.

- Ha ha, ta muốn đột phá, chủ nhân, ta ngủ say trước, ngươi phải cẩn thận...

Phần phật!

Ngay sau đó ý niệm của Ngoan Nhân biến mất.

Xem ra giống như trước đó, thôn phệ khung xương, ý niệm lâm vào ngủ say.

- Khi nó tỉnh lại, thực lực nhất định đột phá Đại Thánh...

Thấy khung xương hoàn chỉnh bị hấp thu, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, một thương đâm thủng một Dị Linh tộc, vừa định chém giết cái cuối cùng, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức cường đại xông thẳng lên trời.

Cỗ lực lượng này giống như muốn lật tung thiên địa, cho người ta một loại cảm giác xé rách không trung.

- Chẳng lẽ là... Cổ Thánh?

Đồng tử Trương Huyền co rụt lại.

Hắn kích hoạt Khổng sư chi huyết, đã khí tức vô địch dưới Cổ Thánh, nhưng ở trước mặt cỗ lực lượng này, vẫn giống như con muỗi nhỏ yếu, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của khí tức cường đại cỡ nào!

Chỉ sợ cũng chỉ có Cổ Thánh trong truyền thuyết, mới có thể nắm giữ!

Vội vàng nhìn lại phương hướng truyền ra, ngay sau đó nhìn thấy một Dị Linh tộc đồ sộ thẳng tắp bắt tới Lạc Nhược Hi.

- Nhược Hi, cẩn thận...

Đồng tử của Trương Huyền co rút lại, bạo rống một tiếng.

Một khi bị nó đánh trúng, hẳn phải chết không nghi ngờ!

Thiên Cơ sư công hội, vậy mà ẩn giấu một Cổ Thánh... Hơn nữa còn là Dị Linh tộc, bọn họ đến cùng đang làm cái gì? Đáng ghét!

- Chết!

Hét lớn một tiếng, cũng kìm nén không được.

Hô!

Một quyển sách từ mi tâm bay ra.

Lạch cạch!

Thẳng tắp đập ở trên đầu Dị Linh tộc.

Rống dát? Đùng chít chít!

Trong ánh mắt kinh ngạc, Cổ Thánh Dị Linh tộc không có chút phản kháng nào, nằm trên mặt đất, cắt đứt hô hấp. Thẳng đến trước khi chết, nó cũng không nghĩ thông suốt, thực lực của nó cường đại như vậy, lại bị một quyển sách đập chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.