Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3092: Danh Sư đường phản bội nhân tộc? (1)



Bốn phía yên tĩnh.

Ngay cả thanh niên trắng nõn ở trên không đang chiến đấu với Ngột Thần cũng bối rối, đình chỉ chiến đấu, nhìn Dị Linh tộc nằm trên mặt đất, bị một sách đập chết, nói không ra lời.

Vừa rồi khí tức bạo tăng, bọn họ đều cảm nhận được, một Cổ Thánh, cường giả đỉnh phong nhất đương đại, vừa mới ra sân, chỉ nói “rống dát”, còn chưa kịp đại triển hùng uy, liền ợ rắm... Cũng quá rợn cả người đi.

Cổ Thánh, tung hoành thiên địa, mặc dù không nói vạn cổ bất diệt, nhưng cũng có thể làm được tích huyết trùng sinh, chỉ cần thọ nguyên không đến, hầu như có thể nói, căn bản giết không chết, bây giờ bị một quyển sách đập trúng đầu, nguyên thần sụp đổ, mặt mũi khuất nhục, một tia khí tức cũng không có... Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Lúc nào Cổ Thánh cũng giống như trứng gà, tùy tiện đụng một cái liền bể nát? Quyển sách kia đến cùng là cái gì? Tên này lại từ đâu lấy ra?

- Đi!

Vẻ mặt thanh niên trắng nõn trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.

Cổ Thánh cũng không chịu nổi một đòn, hắn tự nhiên càng không cần phải nói, tràn đầy kinh hoàng, cũng kìm nén không được, xé ra một cái phù lục, không gian xuất hiện vết rách.

- Trốn chỗ nào...

Trương Huyền nhíu mày, ngón tay điểm một cái, muốn phong ấn không gian.

- Để bọn hắn đi...

Còn không có điểm ra, một truyền âm dồn dập vang lên, Trương Huyền nhìn lại chỉ thấy Lạc Nhược Hi cau mày lắc đầu. Trương Huyền xiết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn thu hồi lực lượng.

Ông! Ông! Ông!

Không khí chấn động, mấy người phối hợp với thanh niên trắng nõn cũng xé phù lục, biến mất tại nguyên chỗ, thời gian nháy mắt, toàn bộ Thiên Cơ sư công hội chỉ còn lại có đám người Tề Chân.

- Vì cái gì?

Biết những người này chạy trốn, lại khó đuổi theo, Trương Huyền hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía nữ hài. Gấp gáp khuyên can như vậy, nhất định có mục đích.

- Bọn họ thật muốn chạy trốn, ngươi không phong cấm được!

Lạc Nhược Hi nhàn nhạt trả lời.

- Coi như không phong cấm được, ít nhất cũng có thể chém giết một tên...

Trương Huyền cắn răng.

Đối phương cũng là sức chiến đấu mạnh nhất dưới Cổ Thánh, tuy có thể phong cấm không gian, nhưng lấy thủ đoạn cùng năng lực của đối phương, phá vỡ sẽ không tiêu tốn quá nhiều thời gian, chạy trốn là không thể tránh né, nhưng trước thời hạn có chuẩn bị, chỉ cần toàn lực chém giết, chơi chết một hai cái, vẫn có niềm tin.

- Giết chết một hai cái không quan trọng!

Lạc Nhược Hi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

- Mặt khác... Vừa rồi nơi này không chỉ một vị Cổ Thánh!

- Không chỉ một vị?

Trương Huyền sững sờ, đồng tử kìm lòng không được co rút lại:

- Ngươi nói... Vừa rồi nơi này mai phục mấy vị Cổ Thánh?

- Ít nhất ba vị, có điều nhìn thấy ngươi một sách đập chết một vị, biết không địch lại, đã xoay người rời đi... Nếu như cưỡng ép lưu lại bọn họ, ta sợ gây trở mặt... xem như ngươi, chỉ sợ cũng không có năng lực đối kháng!

Lạc Nhược Hi nhìn qua.

- Ta...

Trương Huyền không cách nào trả lời.

Chỉ có một bản Thiên Đạo chi thư, là truyền thụ Lạc Huyền Thanh không gian chân giải, được đối phương cảm kích mới xuất hiện, thật lại đến một vị Cổ Thánh, quả thực không có bất kỳ biện pháp nào.

Chỉ có bị động nhận lấy cái chết.

Cổ Thánh chết trên đất kia, tuy còn không có bày ra thực lực liền treo, nhưng vừa rồi toả ra khí tức, tự mình cảm thụ, loại cường giả cấp bậc này, đối phó hắn thậm chí không cần tự mình ra tay, chỉ bằng vào khí tức liền có thể để hắn không cách nào chống lại, bị nghiền ép mà chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.