- Chư Tử bách gia Đại Nho đường, Nam Cung Nguyên Phong, Đạm Đài Chấn Thanh, mang theo vãn bối đến đây viếng thăm Trương gia gia chủ!
- Sao bọn họ lại tới đây, thương thế tốt rồi sao?
Trương Huyền sững sờ, vội vàng đi ra ngoài điện, những người khác cũng theo sau.
Ngẩng đầu nhìn trên không, ngay sau đó nhìn thấy Nam Cung Nguyên Phong lơ lửng ở trên không, bên cạnh hắn là một trung niên nhân hơi béo, dáng người to mập, hơn nữa dung mạo xấu xí, đằng sau thì là một đám đệ tử, đạt đến tám vị.
- Đạm Đài Chấn Thanh? Chẳng lẽ là hậu nhân của Tử Vũ Cổ Thánh?
Trương Huyền nhíu mày.
Tử Vũ Cổ Thánh, họ kép Đạm Đài, trong truyền thuyết tướng mạo cũng không anh tuấn, Khổng sư từng nói.
- Trông mặt mà bắt hình dong, thất chi Tử Vũ!
Nhưng không nghĩ tới hậu nhân cũng như vậy.
Trong lòng Trương Huyền nghi ngờ, nhìn kỹ mấy người, thời khắc này khuôn mặt Nam Cung Nguyên Phong hơi trắng bệch, bốn đệ tử của hắn cũng có chút ốm yếu, xem ra thương thế còn chưa khỏi hẳn.
- Không đúng, tuy một quyền của ta đánh bay hắn, nhưng hẳn không gây thương tổn bao nhiêu, làm sao bộ dáng thảm như thế?
Trương Huyền tràn đầy nghi ngờ.
Thời điểm tỷ thí với đối phương, cũng không mượn nhờ Khổng sư chi huyết, mặc dù một quyền toàn lực, để Nam Cung Nguyên Phong bị tổn thương nhất định, nhưng mở ra phong ấn liền không sao. Làm sao giờ phút này thoạt nhìn, thương thế của Nam Cung Nguyên Phong nặng như vậy?
- Tại hạ Trương gia gia chủ Trương Huyền, cung nghênh mấy vị, mời xuống nói chuyện đi!
Biết lúc này không phải thời điểm xoắn xuýt, Trương Huyền ôm quyền, cất cao giọng nói.
- Được!
Thấy hắn hiểu lễ tiết, đám người Nam Cung Nguyên Phong cũng không nói nhiều, thân thể vụt qua, từ không trung bay xuống.
- Mời vào bên trong!
Trương Huyền mỉm cười, đi đầu vào đại điện. Phân chủ khách ngồi vào chỗ, Nam Cung Nguyên Phong mở miệng:
- Vì phòng ngừa xuất hiện phiền phức, lão phu liền trực tiếp nói rõ mục đích đến đi! Khổng miếu mở ra, Chư Tử bách gia ta cũng muốn tiến vào bên trong, chiêm ngưỡng tiên thánh lưu lại di tích, nghe nói Trương gia nắm giữ một truyền thế thiên phù, không biết có thể bỏ những thứ yêu thích? Chỉ cần các ngươi nguyện ý lấy ra, chúng ta chắc chắn sẽ không bạc đãi, nguyện ý lấy bảo vật giá cả ngang nhau trao đổi!
- Muốn truyền thế thiên phù? Tuyệt đối không thể, Trương gia ta cũng muốn đi vào Khổng miếu, cái này không có chỗ trống thảo luận!
Nghe được yêu cầu của hắn, Hưng kiếm thánh sầm mặt lại.
Còn tưởng rằng muốn làm gì, không nghĩ tới là cái này.
Khổng miếu là bảo tàng lớn nhất năm đó Khổng sư lưu lại, một khi bỏ lỡ cơ hội, chẳng khác nào từ bỏ địa vị mạnh mẽ... Trương gia có truyền thế thiên phù, loại ưu thế này làm sao có thể chắp tay nhường cho người? Dù đối phương là Chư Tử bách gia cũng không đồng ý!
- Đã như vậy, vậy dùng thực lực nói chuyện đi! Khổng sư tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, cổ vũ học sinh cạnh tranh với nhau, truyền thế thiên phù đã là hắn lưu lại, tự nhiên cũng hi vọng cường giả nắm giữ, mới có thể ở sau khi tiến vào Khổng miếu không bị nguy hiểm!
Nam Cung Nguyên Phong dường như sớm biết sẽ bị cự tuyệt, ngẩng đầu nói:
- Đã như vậy, chúng ta khiêu chiến Trương gia các ngươi ở lĩnh ngộ thời gian, nếu như vãn bối dưới trăm tuổi của các ngươi, có thể ở trên thời gian lĩnh ngộ thắng được hậu bối của chúng ta, sự tình truyền thế thiên phù coi như thôi, Chư Tử bách gia ta nguyện ý lấy một bảo vật Cổ Thánh đã dùng qua nói xin lỗi! Hóa giải đường đột hôm nay. Nếu như các ngươi thua, mong có thể giao truyền thế thiên phù cho chúng ta đảm bảo!
- Khiêu chiến Trương gia ta ở lĩnh ngộ thời gian? Lấy đệ tử của ngươi?
Trương Huyền cau mày.
- Tự nhiên không phải, là học sinh của Đạm Đài huynh khiêu chiến các ngươi!