Vừa rồi chuyên môn dùng độc trùng cắn mình, thứ nhất, kiểm tra cho Triệu Nhã nhìn, thứ hai cũng là muốn tự mình cảm thụ một chút, giải dược trong hồ nước đến cùng là làm sao hóa giải nhiều độc trùng độc dịch như vậy.
Tra một cái mới phát giác, vậy mà giống như Thiên Đạo chân khí của hắn, có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Có thể nắm giữ loại năng lực này, trừ Khổng sư, thì không nghĩ ra được những người khác, lúc này mới nghĩ dùng chân khí của mình làm chỉ thả câu, không nghĩ tới... Quả nhiên mắc câu.
- Là chân khí đặc thù của Khổng sư, ngươi... làm sao cũng có loại năng lực này?
Cá chép nghi ngờ nhìn qua.
- Bởi vì ta cũng là Thiên Nhận Danh Sư!
Trương Huyền cười cười.
- Thiên Nhận Danh Sư? Khó trách...
Cá chép giật mình, ánh mắt sáng lên:
- Ta muốn cùng ngươi chung một chỗ! Lúc trước Khổng sư để ta đợi ở chỗ này, từng nói chỉ cần Thiên Nhận Danh Sư kế tiếp tới, liền có thể đi theo hắn... Như vậy, liền có thể ngày ngày được câu!
- Ngày ngày được câu?
Da mặt Trương Huyền co lại, thật đúng là tra tấn cuồng.
- Vậy ngươi trước tiến vào không gian gấp, thời điểm cần ngươi xuất hiện lại xuất hiện!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Vâng!
Vẻ mặt cá chép hưng phấn, sau một khắc liền bị thu vào trữ vật giới chỉ, ngay sau đó thấy được một viên gạch to lớn.
- Cái này gạch, luyện thật là tinh xảo...
Nó nhịn không được khen ngợi.
Gặp qua không ít gạch, nhưng chưa thấy qua lớn như vậy, cũng chưa từng thấy qua dùng nhiều tài liệu tốt như vậy.
- Ngươi mới là gạch, cả nhà ngươi đều là gạch, ta là Kim Nguyên đỉnh, đường đường là lô đỉnh đấy!
Kim Nguyên đỉnh cắn răng nghiến lợi giải thích.
- Lô đỉnh?
Ánh mắt cá chép sáng lên:
- Nói như vậy lên, ngươi có thể nhóm lửa? Mau tới đây rán ta, không đúng, là nướng ta... Có muốn ăn cá nướng hay không? Muốn ăn mà nói, nhanh lên một chút, ta không nhẫn nại được...
- ...
Kim Nguyên đỉnh.
- Không cần nướng, ăn gỏi cá đi!
Yêu Dị Huyền Đao ở một bên hừ lạnh, đao mang bắn ra bốn phía.
- Không a...
Nhìn thấy lại còn có một chuôi Cổ Thánh thần binh, khóe miệng cá chép co giật, không dám tiếp tục nói nhảm...
Không biết chuyện phát sinh trong không gian gấp, Trương Huyền mang theo Triệu Nhã bay đến trên hồ nước, giống như lúc trước, độ cao ba mươi mét liền khó tiếp tục, cổ tay khẽ đảo, Yêu Dị Huyền Đao xuất hiện, lăng không bổ một phát.
Rầm!
Không gian rạn nứt, một vết nứt xuất hiện, hai người một đường bay lên trên, rất nhanh thì xuất hiện ở một chỗ đất bằng. Giống như lần trước đi vào Đại Thành điện, một cung điện to lớn ở ngay phía trước, như ẩn như hiện.
- Chính là chỗ này, đi qua đi!
Hai người vội vã đi thẳng về phía trước.
- Đây là... Tẩm điện! Chẳng lẽ là địa phương năm đó Khổng sư cư trú qua?
Trên bảng hiệu viết hai chữ Tẩm điện, nói cách khác, đây là chỗ năm đó Khổng sư cư trú.
- Lão sư, đại điện đã mở ra, chúng ta nhanh vào đi!
Trương Huyền nhìn về phía trước, quả nhiên thấy đại môn Tẩm điện đã mở ra, chỉ còn lại có phong ấn ở bên ngoài, hiển nhiên đã có người tiến vào trong.
- Đi!
Lấy ra Tiểu Phù Phù, chiếu xạ ở trên người, hai người thẳng tắp xông tới.
Giống như lần trước, người khác không có truyền thế thiên phù, hoặc thể chất đặc thù đối ứng là vào không được, nhưng hắn mượn Tiểu Phù Phù, ung dung tiến vào bên trong, không có một chút trắc trở.