Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3410: Dị Linh vương thành (1)



Nghe được thanh âm này, thân thể Dị Linh tộc kia cứng đờ, thân thể kìm lòng không được run rẩy một cái, vội vàng ngẩng đầu.

- Ngươi là... Lão sư?

Thanh âm này quá quen thuộc, ngày đêm đều ở trong mơ xuất hiện, nghe xong liền biết là ai!

- Đúng là ta, ngươi làm sao biến thành Dị Linh tộc? Lại đến nơi này?

Trương Huyền tràn đầy nghi ngờ.

Vị Dị Linh tộc trước mắt này, tuy ngụy trang rất tốt, sát lục chi khí trong cơ thể thoạt nhìn cũng rất chính thống, nhưng không ẩn giấu được Minh Lý Chi Nhãn của hắn, liếc liền nhìn ra, chính là học sinh Lưu Dương ở Thanh Nguyên đế quốc không từ mà biệt!

Bởi vì những học sinh khác quá mức ưu tú, hắn không chịu nổi áp lực, không từ mà biệt, bản thân từng để đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương phái người Băng Nguyên cung, Chiến Sư đường thậm chí Danh Sư đường đi tìm, nhưng không có bất cứ tin tức gì.

Nằm mơ cũng không nghĩ đến, lại bị Ngột Thần thu làm học sinh, mang về Dị Linh tộc!

- Chuyện này quay đầu lại sẽ nói rõ ràng cho lão sư... Thần Dung Hoàng cũng không biết thân phận chân thật của ta... Mong lão sư giữ bí mật!

Lưu Dương truyền âm.

- Ừm!

Trương Huyền gật đầu.

Cảnh tượng trước mắt, hắn cũng có thể nhìn ra, vì lẽ đó vừa rồi chỉ là truyền âm, không có mở miệng.

- Các ngươi quen biết?

Hai người truyền âm tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn bị Ngột Thần phát hiện một ít đầu mối, lộ ra nghi ngờ.

- Không có, chẳng qua cảm thấy người học sinh này của ngươi, thiên phú dị bẩm, vì lẽ đó lặng lẽ hỏi thăm một ít vấn đề trong tu luyện...

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Vấn đề trong tu luyện?

Ngột Thần sửng sốt, thấy hắn không nguyện ý nói nhiều, cũng không hỏi tới nữa, nhịn không được hỏi:

- Hiện tại nội thành tình huống thế nào?

Hiện tại hắn quan tâm nhất chính là cái này.

- Một tháng trước Linh Hoàng cùng Tinh Hoàng trở lại nội thành, đối ngoại tuyên bố, ngươi đã bị Nhân tộc chém giết, bọn họ cũng bị thương, hiện tại quân đội của bệ hạ, bị hắn nắm chắc, trong đó rất nhiều quan tướng cường đại đều bị thay đổi, coi như trở về, chỉ sợ cũng không cách nào điều động, nghe theo mệnh lệnh!

Lưu Dương nói.

Không nghĩ tới hai vị Hoàng giả này quả nhiên giống như phán đoán, chặt đứt toàn bộ đường lui của hắn, sắc mặt Ngột Thần tái xanh.

- Những quan tướng bị thay đổi kia, người ở nơi nào?

Những người này đều là cường giả trung thành với hắn, nếu như có thể tìm, có lẽ còn có cơ hội đảo ngược.

- Sau khi bọn họ bị cắt chức, trong một tháng, đều bị độc thủ, tất cả đều... không còn nữa!

Lưu Dương nói.

- Bị độc thủ?

Thân thể Ngột Thần run rẩy.

Sớm biết Linh Hoàng tàn nhẫn, không nghĩ tới ác như vậy!

Thật đúng là nhổ cỏ tận gốc, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không lưu lại cho mình.

- Hai người bọn họ hiện tại tình trạng như thế nào?

Bình phục lửa giận, Ngột Thần tiếp tục hỏi.

Hai người này gặp phải bản thân đánh lén, tất cả đều bị trọng thương, tuy không có nghiêm trọng như mình, nhưng khẳng định cũng tổn thương cơ sở, không dễ dàng khôi phục như vậy.

Chỉ cần còn bị thương, liền có cơ hội.

Nói trắng ra là, đạt tới loại cảnh giới như bọn họ, thực lực bản thân mới là mấu chốt nhất, cái gọi là quân đội, chính quyền, tất cả đều không tính là gì.

Chỉ cần có thể đánh giết hai phản đồ này, sau đó tuyên bố bản thân quay về, những thuộc hạ kia còn không một lần nữa ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh?

- Tình huống cụ thể hỏi thăm không ra, tình huống thân thể của bọn hắn, hiện tại là cơ mật tối cao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.