Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 402: Quy định ta hiểu (2)



Bằng không, tại sao những căn bản đơn giản như vậy, hắn cũng không biết?

Sớm dùng tới thứ này, đại dược vương cũng không cần liên tục bị đập đầu, cũng sắp bị đập tới có chút si ngốc...

- Chỗ chúng ta có loại thuốc này. Hiện tại để ra đi lấy về...

Rất sợ lão gia lại bị đập một quyền, Lộ quản gia vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Đại dược vương bán chính là thuốc. Loại vật này vốn cũng không khan hiếm, tìm ra được đơn giản đến cực điểm. Thời gian không lâu hắn liền lấy qua vài túi.

Tiện tay tiếp nhận một túi, Trương Huyền đặt ở chóp mũi đại dược vương. Quả nhiên thấy hắn đã ngủ mê man, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh lại.

- Sớm có thứ tốt này, ngươi không lấy ra!

Nhìn thấy được thứ này thần kỳ như vậy, Trương Huyền không nhịn được trừng mắt.

- Ta...

Vẻ mặt Lộ quản gia đầy ủy khuất.

Ngươi là y sư, đã chạy tới bảo người ta giải phẫu, cầm một dao làm bếp, ta tất nhiên cho rằng đây là thứ ngươi sở trường nhất. Ai biết... Con mẹ nó ngươi ngay cả dao giải phẫu cũng không biết là vật gì...

Mạc Vũ đứng ở một bên, biểu tình cũng tương tự. Nếu không phải đã sớm thường xuyên thấy được các loại hành vi kỳ quái của người này, nàng cũng hoài nghi hắn có phải là cố ý hay không.

Có ma hồn tán trấn áp, đại dược vương hoàn toàn rơi vào hôn mê. Trương Huyền một tay chạm vào đối phương, cái tay còn lại khống chế ngân châm không ngừng đuổi kịp.

Lần này vô cùng thuận lợi, thời gian không lâu lại bao vây cổ trùng ở một chỗ.

- Được!

Hai hàng lông mày của hắn rướn lên, ngón tay lại bắn ra. Ngân châm lập tức phá không lao ra.

Xèo xèo xèo!

Trong nháy mắt, trong cơ thể của đại dược vương giống như vang lên một tiếng hét chói tai. Trong huyết quản giống như có con sâu vặn vẹo.

- Chết!

Ngón tay điểm một cái, một luồng chân khí tinh thuần lập tức dọc theo ngân châm tiến vào trong cơ thể đối phương. Sau một khắc, con sâu giống như gặp phải khắc tinh, giãy dụa vài cái, liền không có động tĩnh.

Cổ trùng và độc vật giống như nhau. Chân khí thiên tinh thuần giống như nước đạo là khắc tinh lớn nhất của nó. Một khi đụng phải, sinh mạng ngoan cường cũng sẽ trong nháy mắt đổ nát, chết tại chỗ.

- Ra đi!

Bàn tay ấn một cái ở chỗ huyết quản của đối phương, chân khí phát ra sóng, ngân châm và cổ trùng đồng thời bay ra.

- Lạch cạch!

Một tiếng vang lên. Cả hai rơi ở trên mặt đất.

- Đây là khế ước cổ?

Lộ quản gia, Mạc Vũ vội vàng đi lên phía trước.

Trên mặt đất, cổ trùng so với con đom đóm kích thước không chênh lệch bao nhiêu, toàn thân màu xanh đậm, bên ngoài thân có chứa phù văn đặc biệt, khiến người ta nhìn một chút lại cảm thấy tóc gáy dựng ngược.

- Ừ!

Trương Huyền lên tiếng, thở ra một hơi.

Vấn đề lớn nhất của đại dược vương chính là con cổ trùng này. Chỉ cần lấy thứ này ra lại giết chết, thân thể suy yếu của hắn có thể khôi phục.

Hắn tiện tay hóa giải ma hồn tán, đại dược vương chậm rãi tỉnh dậy.

- Lão gia...

Lộ quản gia đi lên phía trước.

- Ta... còn cần hôn mê không?

Tỉnh lại, đại dược vương liếc mắt nhìn Trương Huyền, môi có chút run rẩy.

Hắn bị đập choáng váng tới mức khiếp sợ.

Hắn rất sợ tỉnh lại không phải lúc, sẽ bị đập vào một quyền.

- Không cần, cổ trùng đã bị giết chết!

Lộ quản gia chỉ tay.

- Giết chết?

Đại dược vương sửng sốt. Nhìn thấy được thi thể cổ trùng trên mặt đất, sắc mặt hắn thoáng cái đỏ lên.

Trong khế ước cổ, sinh tử không thể khống chế trong lòng bàn tay của mình. Cho dù là độc sư lợi hại nhất, cũng không giải quyết được. Y sư trước mắt này không ngờ dễ dàng giết chết. Cho dù hắn tận mắt nhìn thấy, cũng có chút không dám tin tưởng.

- Cảm ơn Bạch y sư cứu ta một mạng!

Từ trên ghế nằm đứng dậy, đại dược vương quỳ rạp xuống đất.

Hắn vốn tưởng rằng trong khế ước cổ sẽ không thuốc nào có thể cứu, chỉ có thể cam tâm chờ chết. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, người trước mắt này lại thật sự giải quyết được!

Có thể giải quyết được chuyện lớn sinh tử, đừng nói bị đập choáng váng ba lần, đâm mấy châm, chính là lại bị đập choáng váng thêm mười lần tám lần, lại tính là cái gì?

- Lão gia, ngài... ngài...

Nhìn thấy được đại dược vương đứng dậy quỳ xuống, Lộ quản gia lộ vẻ kích động.

Trước đó lão gia lại chỉ nằm, động một cái cũng không thể, ngay cả lời cơ bản cũng nói không nên lời. Bây giờ hắn lại có thể tự mình xuống đất, nói rõ thân thể đã bắt đầu khôi phục.

- Cổ trùng trong cơ thể đã bị giết chết. Lực lượng của ta khôi phục. Chỉ có điều, tai hoạ ngầm còn không có giải trừ, vẫn mong Bạch y sư ra tay...

Ngăn cản Lộ quản gia nâng hắn dậy, đại dược vương lại quỳ gối trước Trương Huyền.

Khế ước cổ tuy rằng bị giết chết, giải quyết căn nguyên vấn đề, nhưng thứ này ở bên trong thân thể mấy ngày qua tàn sát bừa bãi cắn nuốt, đã hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ tinh khí thần của hắn. Làm thế nào bổ sung cho thân thể bị hao tổn, khiến cho thể lực một lần nữa khôi phục, còn cần vị y sư trước mắt này ra tay.

Bằng không, người không đến năm mươi, vẫn là dáng vẻ già yếu này, sợ rằng sống không được bao lâu, cũng sẽ chết.

- Giải quyết vấn đề của ngươi hiện tại sao?

Trương Huyền nhướng mày, xem sách bên trong Đồ Thư Quán.

Bị khế ước cổ hành hạ nhiều ngày như vậy, hắn thật sự hao tổn lợi hại. Nếu không phải thân là đại dược vương, có vô số dược liệu trân quý kéo dài tính mạng, sợ rằng sớm đã chết nhiều ngày.

Loại thân thể hao tổn này, cần phải các loại thuốc bổ, điều chỉnh theo ngày tháng, mới có thể có hiệu quả. Chỉ có điều... Trương Huyền không cần.

Chân khí thiên đạo không chỉ có thể khôi phục thể lực, còn có thể khiến cho người ta một lần nữa toả sáng sức sống. Chỉ cần đẩy chân khí của mình chảy dọc theo kinh mạch của đối phương một lần, là có thể giải quyết hao tổn, khiến cho hắn hoàn toàn khôi phục.

Chỉ có điều, chân khí thiên đạo quá mức tinh thuần. Đối phương vừa hôn mê, chân khí tiến vào trong cơ thể dung hợp với chân khí của hắn. Đợi cho tới khi tỉnh táo, rất khó nhận thấy được sự khác thường.

Nhưng bây giờ, muốn trị cho người này, nhất định có thể phát hiện chân khí đặc biệt, sinh lòng nghi ngờ.

Hắn còn không dám mạo hiểm như vậy.

- Giải quyết thì có thể giải quyết. Chỉ có điều...

Trương Huyền có chút do dự, đang muốn mở miệng, lại thấy đại dược vương trước mắt, vẻ mặt kiên định nhìn qua.

- Bạch y sư không cần nói, quy định ta hiểu!

Nói xong bàn tay hắm dựng thẳng lên, bất chợt vỗ ở trên đầu.

Bịch!

Toàn thân hắn nằm trên mặt đất, ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.