Vừa đi vào phòng sách, một nữ tử liền đi ra đón tiếp.
Nữ tử này khoảng mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt ngây thơ, dáng người cũng khá đẹp. Mặc dù nữ tử này không đẹp bằng Thẩm Bích Như nhưng tuyệt đối cũng được coi là một người đẹp.
- Ở đây có... sách luyện võ dành cho võ giả tầng sáu không?
Trương Huyền nói thẳng mục đích của mình.
- Công pháp cho võ giả tầng sáu ư?
- Công tử nói đùa rồi, loại công pháp này mỗi một quyển đều có giá trị không nhỏ. Chỗ chúng ta chỉ là một cửa hiệu sách nhỏ, làm sao có tư cách bán ra mấy loại sách này cơ chứ... Nếu như muốn tìm sách công pháp sơ cấp thì may ra còn có mấy quyển...
Nữ tử kia lắc đầu.
Tiệm sách của nàng đa số chỉ có bán các loại sách thuộc thể loại tiểu sử danh nhân hoặc sách về địa lý, văn học mà thôi. Công pháp là sách bí mật, chỉ dành cho những người tu luyện, thế nên sao có thể tùy tiện xem hay mua được?
- Vậy... ngươi có biết ở đâu có bán không?
Thấy ở đây không có, Trương Huyền thở dài, sau đó nhìn nữ tử kia hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.
- Bán sách công pháp tầng sáu ư?
Nữ tử lại lắc đầu:
- Công pháp ở cấp bậc này không có người nào bán đâu, toàn bộ Thiên Huyền thành này chắc chắn là không có, nhưng mà... có một vài cường giả thường sưu tầm không ít sách trong nhà, nếu như có quen biết thì có thể đến đó xem đấy!
- Có thể đến xem sao? Chỉ cần được xem thôi cũng đã tốt lắm rồi!
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, hắn không cần phải mua sách làm gì, chỉ cần được cầm loại sách này rồi đọc sơ qua là thư viện đã có thể tự động tạo ra quyển tương tự rồi.
- Thế nàng có biết vị tiền bối nào mà trong nhà có những quyển sách công pháp giống như vậy không? Hơn nữa còn cho phép người khác xem sách của mình ấy?
Trương Huyền sốt ruột hỏi.
- Cho phép người khác xem sách?
Nữ tử kia nhướng mày tính lắc đầu nhưng lại chợt nhớ ra cái gì đó, vì vậy nở nụ cười đáp:
- Thật ra ta có biết một người nhưng mà lão tiên sinh ấy lại nổi tiếng là một người kỳ quặc! Nếu tâm trạng tốt, dù ngươi có chuyển hết sách của tiên sinh ra ngoài phơi nắng cũng chẳng sao nhưng nếu tâm trạng không tốt thì đừng nói là xem sách, mà ngay cả cửa cũng đóng không cho ngươi vào.
- Còn có kiểu người như vậy nữa ư?
Trương Huyền nhíu mày, lập tức nói:
- Vậy xin làm phiền cô nương một chút, nàng có thể nói cho ta biết nhà của vị tiền bối này ở đâu hay không?
- Đúng lúc cửa hàng cũng không có khách, như vậy đi, để ta dẫn ngươi đến đó!
Nữ tử cười nói.
- Làm phiền cô nương!
Trương Huyền không ngờ vị cô nương này lại nhiệt tình như thế, muốn tự mình dẫn hắn đi. Vì vậy hắn rất biết ơn gật đầu.
Nữ tử đi phía trước dẫn đường, hai người liền đi ra ngoài.
Nói chuyện phiếm vài câu, Trương Huyền biết được cô nương này tên là Hoàng Ngữ. Phòng sách kia là do nàng mở, sắp xếp bên trong phòng cũng là do nàng thiết kế. Phòng sách này cũng mới khai trương, hình như khoảng mấy chục ngày trước.
- Nàng nói trong nhà vị tiền bối này có rất nhiều sách sao?
Đi được một lát, Trương Huyền lại nhịn không được liền hỏi.
- Tất nhiên rồi, lão tiên sinh ấy là một nhà nho lớn, nổi tiếng trong nước, từng là lão sư của quốc vương Thẩm Truy! Điều đặc biệt là lão tiên sinh ấy có thể tự do ra vào thư viện quốc gia đấy, như vậy ngươi nghĩ sách ở nhà lão tiên sinh ấy có phong phú hay không?
- Là lão sư của quốc vương Thẩm Truy? Lão tiên sinh ấy từng là lão sư của quốc vương ư?
Trương Huyền nghe xong liền líu lưỡi không nói nên lời.
Quốc vương của Thiên Huyền quốc tên là Thẩm Truy, thực lực cụ thể thế nào vẫn chưa có người biết, chỉ biết quốc vương chính là người mạnh nhất trong nước, không ai có thể đánh lại.
Có thể làm lão sư của một người như thế chắc hẳn đã phải trải qua vô số bài sát hạch và cuộc thi tuyển chọn. Ngay cả viện trưởng của học viện Hồng Thiên chỉ sợ cũng chưa đủ tư cách.
- Lão tiên sinh ấy là lão sư viên dạy văn, chứ không phải dạy võ nhưng cũng là người rất lợi hại, được quốc vương kính trọng.
Nói đến đây, sắc mặt Hoàng Ngữ nghiêm túc dặn dò:
- Vị Lục Trầm tiên sinh này là người lịch sự, thích làm việc theo quy tắc, ghét nhất là những hậu bối nói năng bậy bạ. Đến lúc đó tốt nhất ngươi đừng tùy tiện mở miệng. Nếu làm tiên sinh ấy không vui thì không thể mượn sách xem được đâu.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
- À, ta cũng có chuyện cần phải làm nên đến lúc đó, muốn mượn sách thì ngươi tự nói với tiên sinh nhé, đừng quấy rối chuyện của ta đấy!
Hoàng Ngữ liếc mắt nói tiếp.
- Yên tâm đi, ta sẽ không khiến nàng khó xử đâu!
Hiểu ý Hoàng Ngữ muốn nói, Trương Huyền mỉm cười.
Đối phương đã đích thân dẫn đi, hắn đã rất biết ơn lắm rồi. Còn có thể mượn được sách hay không thì phải tự trông cậy vào bản thân mình thôi. Nếu không mượn được cũng không thể trách ai được.
Nói thế nào đi nữa hắn cũng là một lão sư, sao có thể khiến cho một vị cô nương khó xử đây?
- Lão tiên sinh rất thích những hậu bối ngoan ngoãn, nghe lời. Dù tiên sinh nói cái gì đi nữa, chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý là được. Ngươi cũng biết đấy, những nhà nho như tiên sinh thường rất bảo thủ, vì vậy có thể sẽ có một vài ý kiến không giống với tư tưởng của những người trẻ tuổi, lúc đó ngươi cũng đừng nên tranh cãi làm gì.
Hoàng Ngữ lại tiếp tục dặn dò.
Hai người đi rất nhanh, chỉ một lát đã ra khỏi Thương thành. Sau khi đi vào mấy ngõ nhỏ liên tiếp khiến người ta hoa mắt chóng mặt, Trương Huyền rốt cuộc cũng tới trước một phủ đệ (1).
- Đây chính là nơi ở của Lục Trầm tiên sinh.
Hoàng Ngữ chỉ về phía trước.
Trương Huyền ngẩng đầu nhìn lên. Phủ đệ trước mặt không hề rộng lớn hay xa hoa như trong tưởng tượng mà chỉ giống như một ngôi nhà của các gia đình bình thường, ngay cả biển hiệu cũng không có. Nếu như không phải cô gái này dẫn hắn đến đây thì chắc hắn đã nghĩ đây chỉ là căn nhà của dân thường mà thôi.
Đây là... nơi ở của lão sư của quốc vương sao?
Thật khiến người ta không dám tin vào mắt mình.
- Lục Trầm tiên sinh là một người tiết kiệm, quốc vương Thẩm Truy đã nhiều lần muốn xây lại phủ đệ cho tiên sinh nhưng lần nào cũng bị thẳng thắn từ chối.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Trương Huyền, Hoàng Ngữ liền giải thích.
Trương Huyền gật đầu, trong lòng lại cảm thấy vô cùng tôn kính vị Lục Trầm tiên sinh này.
Có thân phận cao quý như vậy nhưng lại không tiêu xài xa hoa, lãng phí, luôn giữ mình trong sạch, cũng không giả bộ với ai. Vị tiên sinh này đúng là một người đáng kính trọng.
Lộc cộc... lộc cộc... lộc cộc!
Đang định gõ cửa đi vào thì bọn họ nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy nhanh đến. Tiếng vó ngựa vang lên trong ngõ nhỏ ngày càng gần, càng lúc càng rõ ràng.
Két... két!
Xe ngựa dừng lại bên cạnh hai người, một thiếu niên vén rèm xe lên bước ra.
Đó là một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi. Hắn mặc một bộ áo trắng, dáng người cao ráo, gương mặt trắng trẻo, cả người toát lên khí chất thanh cao. Nhìn qua đã biết đó là một công tử nhà giàu.
- Tiểu Ngữ? Ngươi cũng tới đây à?
Nhìn thấy Hoàng Ngữ, ánh mắt công tử áo trắng kia sáng lên, lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt lấy lòng.
- Ta tên là Hoàng Ngữ, cách gọi buồn nôn như vậy, sau này đừng nói nữa, chúng ta còn chưa quen thân đến trình độ này đâu!
Hoàng Ngữ ghét bỏ đáp.
- Với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, kêu ngươi là Tiểu Ngữ cũng không sao cả, hơn nữa khi ngươi còn bé không phải ta luôn gọi ngươi như vậy sao? Sao nào, hôm nay ngươi cũng tới xin gặp Lục Trầm lão tiên sinh à?
Công tử áo trắng nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó hất ống tay áo, vuốt cằm cười nói:
- Ha ha, món đồ kia khẳng định là của ta, ngươi đừng nghĩ đến nữa.
- Là của ai còn chưa biết được đâu! Sợ rằng đến lúc đó ngươi sẽ đau lòng đến khóc mất thôi!
Hoàng Ngữ không nhường nhịn mà đáp trả.
- Vậy cứ chờ xem.
Công tử áo trắng mỉm cười, lúc này hắn mới nhìn thấy Trương Huyền, liền nhướng mày hỏi:
- Người này là ai? Tiểu Ngữ, sao ngươi lại dẫn người ngoài đến đây...
- Ta dẫn người nào đến thì liên quan gì đến ngươi!
Hoàng Ngữ bĩu môi, không hề để ý đến thể diện đối phương.
- Hừ, tên kia, không cần biết ngươi là ai, ta khuyên ngươi tốt nhất nên cách xa Tiểu Ngữ ra. Một nhân vật nhỏ bé như ngươi không đủ tư cách để quen biết cô ấy đâu!
Không ngờ chỉ đi mượn sách mà cũng bị uy hiếp, Trương Huyền bất đắc dĩ nhìn người kia.
Dùng lời nói của kiếp trước mà nói thì đúng là vận *ứt chó mà!
Vị cô nương tên Hoàng Ngữ này chỉ giúp dẫn đường cho hắn thôi, chứ hai người nào có quan hệ gì khác đâu? Có cần thiết phải làm như vậy hay không chứ?
Bị người khác uy hiếp khiến Trương Huyền cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy hắn lười biếng duỗi thẳng lưng, phất tay cắt ngang:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngại quá, không làm phiền ngươi quan tâm!
- Hay lắm, vậy hi vọng ngươi sẽ không hối hận vì câu nói này.
Công tử áo trắng không ngờ Trương Huyền lại dám nói chuyện kiểu vậy với hắn, vì vậy hắn nhướng mày, híp mắt lại, không nhìn hai người nữa mà bước nhanh đến căn nhà trước mặt, giơ tay gõ cửa.
- Sao ngươi lại có thể ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy chứ...
Trong lúc đối phương đang gõ cửa, Trương Huyền nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Hoàng Ngữ.
- Sao vậy?
Trương Huyền nghi ngờ hỏi.
- Ngươi có biết hắn là ai không mà lại dám nói chuyện như vậy với hắn?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Trương Huyền, Hoàng Ngữ bất đắc dĩ đáp.
Thật không hiểu nỗi cái tên tiểu tử này là do gan dạ hay là do đầu óc có vấn đề nữa.
- Mặc kệ hắn là ai...
Trương Huyền phất tay.
Người kia là ai thì có liên quan gì đến hắn chứ?
- Ngươi...
Trông thấy vẻ mặt này của Trương Huyền, Hoàng Ngữ hoài nghi liệu có phải bản thân mình vừa dẫn theo một kẻ ngu đần đến đây hay không. Thấy trong mắt đối phương hoàn toàn không có ý gì là sợ hãi hay để ý đến thân phận người kia, cô đành phải nhỏ giọng giới thiệu:
- Hắn chính là nhi tử độc nhất của Trấn Nam Vương, Bạch Tốn!
Trấn Nam Vương là vị quan lớn nhất ở Thiên Huyền quốc, địa vị của hắn chỉ dưới quốc vương Thẩm Truy. Nếu đắc tội nhi tử của Trấn Nam Vương thì khó mà sống được trong Thiên Huyền quốc này.
Cứ tưởng sau khi nói ra thân phận đối phương, tên tiểu tử này sẽ vô cùng khủng hoảng hỏi thăm nàng xem làm sao để giải quyết vấn đề này. Ai dè đâu hắn ta chỉ nhìn cô một cách khó hiểu, thật thà hỏi:
- Trấn Nam Vương... là ai?
***
(1) Phủ đệ: Nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ