Đây chính là khôi lỗi cấp bậc Tông Sư cảnh, bị ngươi một người sát hạch danh sư nhất tinh tìm ra ba mươi chỗ thiếu hụt, đồng thời đánh tan cái...
Nếu như để cho vị danh sư tứ tinh đã làm ra nó biết được, nhất định sẽ lập tức nôn ra máu bất tỉnh.
Quá gài bẫy!
- Ngươi tiến vào cửa thứ hai, ta còn tưởng rằng sẽ gặp phải nguy hiểm. Lúc này mới lo lắng hỏi thăm...
Cố nén phiền muộn, Ngô sư không nhịn được nói.
- Cửa thứ hai? Đường không sai... còn có cửa ải sao?
Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.
Tiến vào trong, hắn lại cùng khôi lỗi chiến đấu, vẫn chưa phát hiện ra cửa ải gì cả!
Nghe nói như thế, nhìn thấy được vẻ mặt hắn mê mang, thân thể tất cả danh sư đều thoáng lảo đảo một cái, cảm thấy sắp phun ra máu.
- Ngươi... chỉ gặp phải một con khôi lỗi? Không thấy những con khác sao?
Khương Thần thật sự không nhịn được mở miệng.
- Khôi lỗi, à, gặp phải phải hai con. Ta mới vừa đi vào, lại có một con xông lại. Lúc đó không chú ý, dùng sức lớn, một tát lại đánh nó nằm trên mặt đất bất động. Chắc hẳn... cũng hỏng! Chẳng lẽ... như vậy coi như là một cửa ải?
Trương Huyền nhớ lại một chút.
Hắn vừa tiến vào đường không sai, lại có khôi lỗi xông lại. Lúc đó hắn không đề phòng, một tát đánh tới. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, dùng sức quá lớn, khôi lỗi kia lại không đứng lên.
Sau lại khôi lỗi thứ hai lại xuất hiện. Bởi vì chiến đấu quá mức cao hứng, lại quên mất điều này.
Chẳng lẽ... khôi lỗi bị một tát đánh hỏng kia là cửa thứ nhất?
Nếu như như vậy, cửa thứ nhất này cũng quá đơn giản đi!
- Một tát đánh cho không thể cử động?
- Đây chính là cửa ải ngươi sát hạch danh sư nhất tinh phải trải qua...
...
Mọi người phát điên. Khương Thần chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen.
Trước đây, thời điểm hắn sát hạch danh sư, vì chiến đấu với con khôi lỗi này, phí hết tâm huyết, thậm chí thiếu chút nữa lập tức ngã xuống. Người này thì hay rồi... căn bản không chú ý, một tát đánh bay...
Chênh lệch có cần lớn như vậy hay không?
Mấu chốt nhất chính là...
Đây mới là nội dung ngươi phải sát hạch. Một cái tát đánh bay, tự nhiên không biết, tiếp tục đi về phía trước, có cần giả vờ như vậy hay không?
- Thôi đi...
Ngô sư cũng bất đắc dĩ tới cực điểm.
Đại ca, ngươi rốt cuộc là tới sát hạch danh sư, hay tới để đập bãi?
Dường như, ngươi sát hạch danh sư một hồi, tất cả khôi lỗi của Danh Sư Đường chúng ta đều không gần như bị hỏng...
- Năm cửa ải sát hạch ngươi đều thông qua. Hiện tại đã đạt được một vị trí danh sư. Chỉ có điều, vẫn phải trải qua hội vấn đáp mới có khả năng giao huy hiệu cho ngươi!
Hít sâu vài hơi, kìm chế buồn bực trong lòng, Ngô sư nói.
- Được!
Trương Huyền gật đầu.
Vốn tưởng rằng sát hạch danh sư phiền phức tới mức nào. Thật không nghĩ tới lại đơn giản như vậy.
Bây giờ là danh sư nhất tinh, lại có thể đi vào tàng thư khố của danh sư xem sách!
Vừa vặn có thể kiểm tra một chút về cuộc đời của Khổng sư, tìm kiếm phương pháp giải quyết thai độc tiên thiên trong cơ thể.
Hắn đang muốn tàng thư khố hỏi thăm Danh Sư Đường ở chỗ nào, lại thấy Mạc Hoằng Nhất ở bên cạnh bước lên trước, trên người tản ra tự tin và ngạo khí kinh người.
- Ngô sư, Chúc trưởng lão, ta muốn sát hạch danh sư nhị tinh, vẫn mong mở ra sân sát hạch!
Người trước mắt này đã phá tất cả kỷ lục của hắn không còn một mảnh. Hắn không thể tiếp tục kìm chế được, quyết định hiện tại lại thi.
Chỉ có trở thành danh sư nhị tinh, mới có thể dẹp yên được chuyện ngày hôm nay.
Bằng không, chỉ cần người khác nhắc tới hắn, sẽ nhắc tới kẻ phá kỷ lục này. Bảo hắn sau này còn mặt mũi nào ra gặp người nữa?
Đường đường là đệ nhất thiên tài của vương quốc, chịu không nổi sỉ nhục này!
- Sát hạch danh sư nhị tinh?
- Mạc sư trở thành danh sư nhất tinh mới bao lâu? Lại muốn sát hạch nhị tinh?
- Thiên tài chính là thiên tài. Tốc độ tu luyện những người bình thường như chúng ta sao có thể tưởng tượng được...
Tất cả mọi người đều chấn động.
Đã rất nhiều năm không có ai sát hạch nhị tinh, hắn lại muốn sát hạch vào lúc này.
Tuy rằng chấn động kinh ngạc vì hắn muốn thi vào lúc này, nhưng không ít người sáng suốt cũng xem như đã nhìn ra.
Mạc Hoằng Nhất đây là muốn vượt qua người trước mắt này, chứng minh mình mới là đệ nhất thiên tài chân chính.
- Được!
Chúc trưởng lão, Ngô sư có chút do dự, sau đó gật đầu.
Danh Sư Đường không ngại cạnh tranh. Học sinh cũng có đánh giá thành tích. Chỉ có cạnh tranh mới có tiến bước. Mạc Hoằng Nhất muốn sát hạch danh sư nhị tinh, đối với phân bộ này mà nói, cũng là một chuyện may mắn.
- Ta hiện tại lại chuẩn bị một chút, ngày hôm nay có thể sát hạch!
Chúc trưởng lão nói một câu, đang muốn chuẩn bị đồ sát hạch, lại nghe một giọng nói khe khẽ vang lên.
- Vậy... Nếu ngày hôm nay cũng có thể thi danh sư nhị tinh, chuẩn bị một lần cũng phiền phức. Nếu không... Ta cũng tiện thể thi một lượt!
Trương Huyền nhìn qua.
Dù sao nhất tinh cũng là thi. Nếu nhị tinh cũng có thể sát hạch, lại không chậm trễ thời gian, tính như một lần thuận tiện thi, tránh khỏi hai lần phiền phức.
- Phụt!
Nghe nói như thế, tất cả mọi người xung quanh đều nôn ra máu. Đại sảnh vốn đang bàn tán ầm ĩ, liền trở nên yên tĩnh. Mỗi một người nhìn hắn giống như nhìn quái vật.
Chuẩn bị một lần cũng phiền phức... tiện thể thi...
Dựa vào!
Đây là danh sư nhị tinh, toàn bộ Thiên Vũ vương quốc cũng chỉ có ba vị... Ngươi tiện thể thi một chút...
Nói như đi ra chợ mua bán thức ăn vậy.
Ngươi mua thức ăn sao? Ta tiện đường mua một chút...
Trời ạ!
Còn có thể từ từ nói chuyện, cố gắng chơi đùa làm gì?
Thân thể Mạc Hoằng Nhất càng thoáng lảo đảo một cái.