Nghe được sư tổ muốn đích thân truyền thụ võ kỹ, Triệu Nhã vội vàng ôm quyền.
Nói đùa, đây chính là sư phụ của lão sư. Hắn truyền thụ võ kỹ, khẳng định cao minh đến cực điểm.
- Nàng từ nhỏ sử dụng kiếm. Vậy ta đây lại truyền thụ cho nàng một bộ kiếm pháp!
Suy tư một chút, Trương Huyền nói:
- Chỉ có điều, kiếm pháp của ta tương đối sắc bén. Nàng vừa bị thương, tạm thời vẫn không thích hợp tu luyện. Ngày hôm nay tạm thời điều chỉnh một chút. Ngày mai lại truyền thụ kiếm pháp!
Triệu Nhã mở ra thể chất thuần âm, quyền pháp, cước pháp các loại, đều không thích hợp. Nếu như nàng từ nhỏ đã tu luyện kiếm pháp, truyền thụ kiếm pháp, mới là thích hợp nhất.
- Vâng!
Triệu Nhã gật đầu.
Nàng vừa bị thương, học tập kiếm pháp lợi hại, quả thật không quá thích hợp. Điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất lại học, mới có thể phát huy ra uy lực tốt hơn.
- Được rồi, các ngươi đi xuống trước đi. Tôn Cường, ngươi phái người đi tới Danh Sư Đường tìm Khương Thư, lại nói ta tìm hắn!
Ở Danh Sư Đường xem không ít sách, võ kỹ kiếm pháp các loại tự nhiên cũng không có thiếu. Chỉ có điều, tất cả đều có chút cao thâm. Trực tiếp truyền thụ, sợ rằng khó có thể luyện thành. Vẫn là chờ hắn học xong thử xem uy lực trước, lại suy nghĩ truyền thụ như thế nào.
Nếu không, ngay cả hắn chưa từng luyện, lại tùy tiện dạy học, một khi xảy ra vấn đề, phiền phức không nhỏ.
Hiệu suất làm việc của Tôn Cường rất nhanh. Không đến nửa canh giờ, Khương đường chủ lại đi đến trước mặt hắn.
Nhìn thấy được Trương Huyền ngồi ở chủ vị, hắn hưng phấn tiến lên quỳ gối:
- Khương Thư ra mắt lão sư!
Vị trước mắt này không chỉ giúp hắn thu phục man thú cường đại, còn ban tặng công pháp, giải quyết tai hoạ ngầm, bệnh kín trong cơ thể. Trong lòng hắn từ lâu đã tràn ngập cảm kích.
- Ta cần hai loại dược liệu, Cửu Trùng Hoa và Kim Diệp Hỏa Căn. Ngươi có thể tìm được không?
Cũng không nhiều lời vô ích, Trương Huyền thản nhiên nhìn qua.
- Cửu Trùng Hoa và Kim Diệp Hỏa Căn? Hồi bẩm lão sư, học sinh ở đây vừa vặn có!
Khương Thư có chút do dự, cổ tay lật một cái, lòng bàn tay xuất hiện thêm hai gốc cây dược liệu. Đúng là thứ hắn muốn tìm.
- Ừ!
Tiện tay tiếp nhận dược liệu, Trương Huyền khoát tay áo:
- Vi sư cũng không chiếm tiện nghi của ngươi. Hai gốc dược liệu này bao nhiêu tiền, một lát nữa bảo Tôn Cường giao cho ngươi!
- Lão sư đối với học sinh ơn nặng như núi. Hai gốc dược liệu mà thôi, xem như là học sinh hiếu kính ngài...
Khương Thư vội hỏi.
Không có công pháp của lão sư, bệnh ngầm trên người hắn, sớm hay muộn cũng sẽ phát tác, nguy hiểm đến tính mạng. Mà bây giờ, không chỉ thu phục man thú lợi hại, còn hoàn toàn giải quyết tai hoạ ngầm. Đừng nói hai gốc dược liệu, cho dù bất chấp gian nguy, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Không phải loại cảm kích chân chính này, cũng không có khả năng khiến cho Đồ Thư Quán phát sinh trang sách màu vàng.
- Ta thu học sinh, là xem có duyên phận hay không. Chẳng lẽ còn có thể chiếm tiện nghi của ngươi hay sao?
- Hai gốc dược liệu này, xem là ban đầu ta nhận được từ trong tay đại dược vương, hơn nữa cũng đạt tới trăm năm trở lên. Sử dụng kim tệ mua, cộng lại phải hai ngàn vạn!
- Hai ngàn vạn... khụ khụ!
Trương Huyền đang định vung tay lên, giao tiền cho đối phương, nghe nói như thế, ho khan một tiếng, thiếu chút nữa thì nôn ra máu ngất đi.
Hai ngàn vạn? Kim tệ?
Trời ạ!
Giá trị bán hắn cũng không có được số tiền này!
Còn tưởng rằng tối đa mấy trăm vạn, hắn giả vờ hào phóng lại giao cho. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, hai gốc cây này còn đất hơn so với tất cả những cái dược liệu mua được trước đó cộng lại.
Mẹ nó, đây đều là những dược liệu gì vậy...
Ban đầu hắn muốn thu học sinh, tăng thực lực lên nhanh nhất, thu được độ tín nhiệm của đối phương. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, trực tiếp khiến cho hắn phá sản...
Quá gài bẫy!
- Tiền là vật ngoài thân. Làm như danh sư, ngày ngày nhớ tới tiền... sẽ ảnh hưởng tới tâm trí!
Sắc mặt Trương Huyền đỏ lên, bàn tay vẫy một cái.
- ...
Khương Thư trong đầu đầy mê hoặc.
Là ta không muốn, ngươi nặc nặc đòi đưa. Sau khi nói ra cái giá như thế, còn nói nghĩ tới tiền, ảnh hưởng tới tâm trí?
Thấy vẻ mặt hắn kỳ quái, Trương Huyền có chút xấu hổ, lại khoát tay áo:
- Như vậy đi, ngươi cố gắng điều chỉnh một chút. Mấy ngày nữa, ta sẽ tranh thủ thời gian, qua chỉ điểm cho ngươi đột phá... coi như thù lao cho hai gốc dược liệu này!
Đáp ứng đưa tiền, kết quả không có. Hắn còn không vứt được người này, không thể làm gì khác hơn là hứa hẹn lợi ích.
- Chỉ điểm cho ta đột phá?
Đang thấy lão sư kỳ quái thế nào lại đột nhiên thay đổi thái độ, lại nghe nói như thế, Khương Thư hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thoáng cái quỳ xuống đất.
- Đa tạ lão sư...
Hắn dừng lại ở Tông Sư đỉnh phong đã không biết bao nhiêu năm. Nếu như có thể đột phá, đạt được nửa bước Chí Tôn, bất kể tuổi thọ hay lực lượng, đều sẽ tăng lên rất nhiều.
- Ngươi cũng đi xuống đi!
Dược liệu đã có đủ, Trương Huyền cũng không có ý định ở lại lâu. Hắn đánh tiếng cùng mọi người:
- Ta còn có việc, phải rời đi trước, ngày mai sẽ lại qua!
Nói xong hắn đi nhanh ra ngoài.
Rời khỏi phủ đệ, thấy không có ai phát giác, lúc này hắn mới biến trở về diện mạo Liễu lão sư, đi về phía Thiên Vũ học viện.
Bạch Thiềm tìm phủ đệ này, cách Danh Sư Đường và Thiên Vũ học viện cũng không xa. Thời gian không lâu, hắn đã trở về đến phòng học của mình.
Hắn còn chưa đi tiến vào trong, đã thấy Mạnh Đào tiến lên đón:
- Lão sư, ngài đã trở về. Vẫn mong ngài ra tay mau cứu học tỷ. Nàng... bị thương!