Hai người vừa nói xong chuyện Đinh Mục kế nhiệm bệ hạ, khẳng định lại không có người nào dám quấy rối, liền nghe được lời khiêu khích trắng trợn này. Tất cả đều cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, giống như bị người đánh phải.
Chuyện gì xảy ra?
Bọn họ đồng thời đứng dậy, theo cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thanh Diệp Lâu cao vút đứng sừng sững. Tầng cao nhất vừa vặn có thể nhìn thấy được sân rộng cực lớn ở đài tế thiên.
Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy trên không trung của đài tế thiên người đông nghìn nghịt, một người thanh niên đứng ở trên đỉnh đầu một con Khiếu Thiên thú cực lớn, lơ lửng ở trên khoảng không, đang lạnh lùng nhìn trên đài mọi người tiến hành đại điển kế vị.
- Nhìn dáng vẻ... chưa đầy hai mươi, khí tức hùng hồn nghiêm trọng. Sợ rằng tu vi dĩ nhiên đạt được Chí Tôn đỉnh phong... từ khi nào xuất hiện một cường giả như vậy?
Khóe miệng hai người đồng thời nhất thời co rút.
Vừa thảo luận Đinh Mục thái tử trẻ tuổi tài tuấn đứng đầu, trước năm trăm năm, sau năm trăm năm, cái thế vô song... Lại xuất hiện một người như vậy, tới cũng thật trùng hợp!
- Trương Huyền, mấy ngày hôm trước ta nghe nói Thú Đường có một thuần thú sư tên là vậy, vừa đạt được quán quân thi đấu thuần thú lần này. Nhưng... Nghe nói hắn mới Tông Sư đỉnh phong. Thế nào... Là Chí Tôn đỉnh phong?
Một thuần thú sư, ở trên đại điển kế vị, luôn mồm muốn thái tử gần kế vị nhận lấy cái chết...
Chuyện gì xảy ra?
Hai nhân vật lớn của Thanh Diệp Lâu, tin tức linh thông nhất, đồng thời đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy sắp phát điên rồi.
...
Man thú cực lớn bay trên không trung. Trong phòng nhỏ trên lưng nó, mấy người đứng ở phía trước cửa sổ.
Người đứng phía trước nhất là một thiếu niên mặc áo trắng, chắp hai tay ở sau lưng, mang theo khí tức siêu thoát, thản nhiên.
- Công tử, phía trước chính là Hiên Viên vương thành!
Cổ Mục bước lên trước, giới thiệu.
Phía xa, một thành thị cực lớn xuất hiện ở trong tầm mắt, phạm vi mấy trăm cây số, tường dày, dãy núi bao vây xung quanh, giống như một con thú lớn ngủ say.
- Vương thành này bố trí có ý tứ, tự nhiên ngầm kết hợp với trận pháp!
Mở quạt giấy ra, công tử mỉm cười.
Toàn bộ Hiên Viên vương thành và dãy nũi xung quanh nối liền cùng một chỗ, tiến vào trong đó không nhìn ra nguyên nhân, nhưng ở trên cao nhìn xuống là có thể phát hiện ra, ngầm kết hợp với trận pháp nào đó, linh khí vốn tập trung lại, có mùi vị tẩm bổ sinh linh.
- Hiên Viên vương thất, vốn dĩ dùng trận pháp lập nghiệp. Quốc vương các triều đại đều vô cùng tinh thông đối với trận pháp. Nhất là thái tử Đinh Mục, càng là thiên tài trong đó...
Cổ Mục nói.
- Phi, còn thiên tài, thiên tài cái rắm!
Còn chưa nói dứt lời, một giọng điệu xem thường vang lên. Lập tức nhìn thấy được người béo mập Tôn Cường, vẻ mặt xem thường.
- Ta nói không đúng sao?
Biết đối phương có thể là quản gia của danh sư lục tinh, Cổ Mục không dám tức giận, mà nghi ngờ nhìn qua.
- Đinh Mục này đắc tội thiếu gia nhà chúng ta, chắc hẳn là sống không lâu. Lại nói, muốn nói thiên tài, ai còn có thể hơn được thiếu gia nhà chúng ta?
Tôn Cường bĩu môi.
Đinh Mục phái người tập kích bất ngờ Trương Huyền, tạo thành tình cảnh Lộ Trùng trọng thương sắp chết, hắn tận mắt nhìn thấy được, biết thiếu gia đã sớm hạ sát tâm đối với thái tử này.
Thiếu gia tâm chí kiên định, cho dù không muốn làm phiền lão gia, chuyện đưa ra quyết định, cũng không phải một Hiên Viên vương quốc nho nhỏ có thể ngăn cản.
Dù sao, trong mắt hắn, trên thế giới có thiên tài, cũng kém hơn so với một đầu ngón tay của thiếu gia.
Còn nói thiên tài, đừng nói mất mặt.
- Vị... sư thúc này, thiên phú rất cao sao?
Cổ Mục hỏi.
- Đó là đương nhiên. Thiếu gia nhà chúng ta, chưa đầy hai mươi, đã là thi họa sư tam tinh, danh sư nhị tinh, thuần thú sư nhị tinh... Còn được nghiệp đoàn y sư liên minh vạn quốc mời làm trưởng lão, thiên phú cao. Loại người như Đinh Mục làm sao có thể đánh đồng?
Tôn Cường đầy tự hào.
- Thiếu gia nhà các ngươi không phải người của Thiên Vũ vương quốc sao? Làm sao có thể trở thành trưởng lão của liên minh vạn quốc?
“Công tử” vốn đứng ở cửa sổ, không lên tiếng, đột nhiên xoay đầu lại, lộ ra một tia kỳ quái.
Một nhân vật nhỏ ở Thiên Vũ vương quốc, làm sao có thể trở thành trưởng lão của nghiệp đoàn y sư liên minh vạn quốc.
- Thiếu gia nhà chúng ta là ai? Một hơi giải quyết tất cả chứng bệnh trên tường nghi vấn khó xử lý của nghiệp đoàn y sư Thiên Vũ vương quốc. Thậm chí giải quyết vấn đề khó khăn ngay cả nghiệp đoàn y sư liên minh vạn quốc cũng phải khoanh có cách nào, lúc này mới làm cho đối phương khiếp sợ không thôi, mời làm trưởng lão...
Tôn Cường hừ một tiếng nói.
Nói tới chuyện của thiếu gia, hắn lại đầy cao hứng, đang muốn tiếp tục giới thiệu càng nhiều công tích vĩ đại, lại thấy “công tử” luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, thân thể thoáng có chút run rẩy.
- Thiếu gia các ngươi…. không phải gọi là Trương Huyền không? Ta thế nào lại nghe nói, y sư giải quyết tạp chứng nghi vấn khó xử lý gọi là Liễu Trình?
- A, Liễu Trình là tên giả thiếu gia nhà ta sử dụng lúc sát hạch danh sư nhị tinh!
Tôn Cường nói.
- Trương Huyền chính là Liễu Trình? Là thiếu gia nhà các người?
“Công tử” và Kim Tòng Hải nhìn nhau, tất cả đều đầy chấn động.
- Không sai!
Tôn Cường gật đầu.
- Nếu là y sư, làm sao còn có thể học tập thủ đoạn độc sư? Hai cái này ngược nhau...
Một lát sau, “công tử” lại không nhịn được hỏi.
Danh sư, có thể lựa chọn nhiều loại chức nghiệp. Vốn có nghe nói vị Dương Huyền này tinh thông độc đạo, còn là sư thúc tổ Cổ Mục. Lại lấy Trương Huyền này cũng am hiểu sử dụng độc... đã như vậy, thế nào lại là một y sư lợi hại?
- Thiếu gia thiên tư lỗi lạc, đồng thời học được hai loại chức nghiệp có gì kỳ quái!
Tôn Cường xua tay.
- Y sư tế thế cứu người, phải có lòng nhân từ mới có thể làm được. Độc sư chế tạo độc chết người, tính cách lạnh lùng... Hai người hoàn toàn không giống nhau. Thiếu gia các ngươi không lẽ là hai tầng tính cách, hai loại đều có?
“Công tử” không giải thích được.
Y sư, độc sư tuyệt nhiên ngược nhau. Thật sự không nghĩ ra được, hai loại chức nghiệp này, làm sao có thể xuất hiện ở trên cùng một người.