Trong đầu hiện ra chỗ thiếu hụt trong chiêu võ kỹ này của đối phương.
Nguyên Khí Chưởng, võ kỹ linh cấp hạ phẩm, chiêu số tuy rằng cường đại, nhưng Đinh Hoành chỉ là tu vi Hóa Phàm sơ kỳ, cho dù tìm hiểu hồi lâu, cũng chỉ lĩnh ngộ được phần da lông, cách hoàn toàn luyện thành, viên mãn như ý, còn có một mảng lớn.
Tu luyện võ kỹ, Danh Sư Đường cũng định ra đẳng cấp. Theo thứ tự là năm cấp bậc: Nhập môn, tinh thông, tiểu thành, đại thành, viên mãn như ý.
Nhập môn, là chỉ mới vừa lý giải đối với võ kỹ, có thể miễn cưỡng sử dụng ra.
Tinh thông, tăng lên một cấp bậc, có thể phát huy ra lực lượng, nhưng ở trên phương diện vận chuyển không được thành thạo.
Về phần tiểu thành, coi như là hiểu rất nhiều đối với võ kỹ, có thể sử dụng trở thành tuyệt chiêu bảo toàn tính mạng.
Phải biết rằng phần lớn võ giả cũng chỉ tu luyện võ kỹ tới loại cảnh giới này mà thôi.
Về phần đại thành, viên mãn phía sau, không có ở trên một chiêu số, nghiền ngẫm thời gian mấy chục năm, căn bản không có khả năng làm được.
Đinh Hoành tuy rằng nhận được Nguyên Khí Chưởng trong thời gian lâu dài, cũng tìm hiểu không dưới mấy chục năm, đáng tiếc thực lực của bản thân hắn không có cách nào nâng cao, lại tự mình lục lọi, lĩnh ngộ có hạn.
Mặc dù học lâu như vậy, cũng chỉ đạt được tầng thứ hai tinh thông mà thôi.
- Nguyên Khí Chưởng cảnh giới tinh thông, chỗ thiếu hụt tổng cộng có mười bảy chỗ...
Biết cùng đối phương cứng rắn chống lại, sớm hay muộn cũng sẽ bị đánh chết, lông mày Trương Huyền rướn lên, không nhịn được tìm kiếm lỗ thủng.
Hiện tại, hắn không có cách nào cùng Hóa Phàm chân chính cứng rắn chống lại, chỉ có thể dựa vào tìm kiếm khuyết điểm, mới có khả năng tiến hành phản kích.
- Tìm được rồi!
Ánh mắt hắn lóe lên, mắt đột nhiên rơi vào một chỗ.
Vù!
Tìm được chỗ thiếu hụt có thể lợi dụng, hắn hoàn toàn không có chút ngừng lại, dừng bước, thẳng tắp tránh thoát một đòn trực diện của đối phương. Cổ tay hắn lật một cái, một thanh trường thương xuất hiện ở trong lòng bàn tay, đâm tới chỗ thiếu hụt.
Thương pháp thiên đạo!
Cướp đoạt Lâm gia, nhận được không ít binh khí, đều ném vào trong chiếc nhẫn trữ vật của hắn, đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.
Lúc này vừa lúc phái lên công dụng.
Sự thiếu sót này, chính là thời khắc Nguyên Khí Chưởng của Đinh Hoành, lực cũ giảm bớt, lực mới chưa sinh.
Trường thương gào thét, đâm nhanh như rồng.
- Lợi hại. Năng lực quan sát của vị Trương Sư này quả nhiên đáng sợ!
Trên lưng man thú, nhìn thấy được một thương này đâm ra, đồng tử Kim Tòng Hải co lại.
Bản thân hắn là cường giả Hóa Phàm Cảnh, cũng không tìm được chỗ thiếu hụt của Đinh Hoành. Không nghĩ tới bị Trương Huyền này một chút tìm được, năng lực quan sát mạnh mẽ, có thể nói khủng khiếp.
- Chỉ có điều... Đáng tiếc, lực công kích quá yếu. Cho dù tăng thêm thương pháp, cũng vô dụng!
Sau khi hết khiếp sợ, hắn không nhịn được lắc đầu.
- Vô dụng?
“Công tử” nghi ngờ.
Nếu tìm được chỗ sơ hở, vì sao vô dụng?
- Đúng vậy!
Chắp hai tay ở sau lưng, ánh mắt Kim Tòng Hải giống như hồ nước sâu.
- Hóa Phàm cảnh... Không đơn giản giống như tưởng tượng vậy!
...
Oong!
Không biết lời hai người nói chuyện, thương pháp thiên đạo, giống như độc long chui tới, đâm thẳng tắp vào chỗ thiếu hút.
- Hừ!
Đồng tử Đinh Hoành co lại, liền vội vàng lui về phía sau một bước, toàn thân đồng thời chấn động.
Ầm!
Không khí xung quanh giống như là lập tức ngưng đọng, trường thương nhanh giống như tia chớp, tiến vào nơi đây, giống như tiến vào đầm lầy, tốc độ trong nháy mắt giảm bớt.
Vù!
Sau một khắc, mũi thương bị Đinh Hoành nắm ở trong lòng bàn tay, giống như là một con giun muốn chạy trốn lại không thể tránh được.
Răng rắc!
Chân khí thoáng động, trường thương binh khí quỷ cấp, trong nháy mắt bị chấn động gãy thành từng đoạn. Ngực có phần khó chịu, Trương Huyền lại lui về sau vài chục bước, sắc mặt giống như tờ giấy trắng.
- Đáng giận!
Hắn nhất thời xiết chặt nắm đấm.
Không nghĩ tới tìm ra được chỗ thiếu hụt, đồng thời đâm trúng, cũng không có cách nào tổn thương được đối phương chút nào.
Hóa Phàm cảnh quả nhiên cường đại đáng sợ, cảnh giới Chí Tôn căn bản không có thể chiến thắng.
- Nhanh như vậy đã tìm ra chỗ thiếu hụt trong chiêu số của ta, còn tiến hành lợi dụng, quả thật không tầm thường. Ngay cả ta cũng không nghĩ tới!
Đinh Hoành nhìn qua.
Một Chí Tôn, nhanh như vậy tìm ra chỗ thiếu hụt của cường giả Hóa Phàm hắn. Năng lực quan sát quả thật rất mạnh. Nếu không thực lực của hắn đã đạt được Hóa Phàm, vừa rồi sợ rằng đã bị thương.
- Chỉ có điều, thực lực ngươi quá yếu! Nếu có lực lượng nửa bước Hóa Phàm, có thể vừa rồi ta đã bị thương. Đáng tiếc... Chí Tôn đỉnh phong, còn kém quá xa! Cho dù biết chỗ thiếu hụt, nhưng... lại làm khó dễ được ta sao?
Đinh Hoành lạnh lùng cười:
- Để tỏ lòng tôn kính đối với ngươi, ta sẽ dùng toàn lực giết ngươi!
- Ngươi nói đúng!
Đối mặt với uy hiếp của đối phương, mặt Trương Huyền không đổi sắc, trái lại gật đầu:
- Lực công kích của ta quả thật quá kém. Chí Tôn đỉnh phong quả thật không có cách nào tổn thương được ngươi!
- Nếu ngươi nói nửa bước Hóa Phàm có thể thành công, vậy...
- Ta đột phá!
Vừa nói kết thúc, Trương Huyền lật cổ tay một cái, ném một thứ có hình dạng như hạt sen vào trong miệng.
Ầm ầm!
Trong phút chốc, toàn thân hắn giống như là dầu hỏa được châm lửa, trong nháy mắt thiêu đốt.