Diệp Thần cầm theo người Lăng Già Kinh đem ra ngoài cửa Thiếu Lâm Tự. Hiện tại kinh thư đến tay nên đi rồi a. Ai biết mấy người này có hay không đổi ý đây. Người ta nói rằng lòng người dễ đổi, trăng sao dễ rời mà.
“Diệp Thần, ngươi mượn được kinh thư xem sao?” Trình Dao Già liền đứng ở cửa thiếu lâm tự đợi bước tới hỏi thăm.
“Ân ngươi xem đây là cái gì võ công không phải sẽ rõ sao.” Diệp Thần chỉ quyển Lăng Già Kinh trên tay nói.
“Đưa ta đọc thử xem nào.” Trình Dao Già liền bắt lấy kinh thư. Ngoài kinh doanh ra nàng là đối với võ học có hứng thú nhất. Huống chi Diệp Thần cũng nói là bao nuôi nàng a, nàng cũng không cần khách khí làm gì đâu. Đây gọi là nhập gia tùy tục được không.
“Tốt, chúng ta mau rời đi. Không ai tranh với ngươi đi thôi.” Diệp Thần liền dắt tay Tiểu Dao đi đến xuống núi. Trời đã sắp tối rồi, cũng nên tìm một nơi để nghỉ ngơi đi. Tự nhiên một cái ý tưởng màu đen nào đó bay vào đầu Diệp Thần khiến hắn quay sang nhìn Tiểu Dao Dao bằng ánh mắt đầy mờ ám.
Tội nghiệp Trình Dao Già vẫn mải mê đọc Lăng Già Kinh mà không hay biết dê sắp vào miệng cọp đến nơi rồi. Thật là A di đà phật thiện tai thiện tai.
Một lúc sau khi Diệp Thần nhóm người rời khỏi Thiếu Lâm tự tại bên trong Tàng Kinh Các.
“A…A…A lần này xong hắn vậy mà đọc nhiều như vậy thiếu lâm bí kíp. Lần này thực sự xong rồi.” Lão hòa thượng trông coi Tàng Kinh Các thiếu lâm tự liền hét lên. Hắn vốn tưởng Diệp Thần chỉ có lấy cuốn Như Lai Thần Chưởng cùng với Vô Tự Thiên Thư liền cho là người có duyên thả hắn đi. Ai ngờ khi sắp xếp kinh thư liền thấy chúng lẫn lộn với nhau.
Điều này chứng tỏ Diệp Thần người này nhất định đều đã đọc qua một lượt a. Nếu để trụ trì biết hắn liền xong đời đi.
Còn Diệp Thần thì vẫn nghĩ thiếu lâm tự tặng không võ công vui vẻ xuống núi tìm phòng trọ.
“Chủ tiệm ngươi cho chúng ta ba phòng trọ đi.” Diệp Thần đặt một thỏi bạc xuống chủ tiệm nói rồi khẽ nháy mắt cho hắn.
“Ân, khách quan rất tiếc hiện tại đã chỉ có một phòng các người chịu khổ rồi.” Chủ quán nào không biết chuyện, hắn làm nghề này bao nhiêu năm một nam tử gõ bạc cho hắn đem theo năm nữ nhân xinh đẹp còn cần phòng riêng sao.
“Ân, vẫn là một phòng cho chúng ta đi. Đúng không Tiểu Dao ngươi có muốn phòng này.” Diệp Thần liền gật đầu vừa ý nói.
“Tất cả ngươi đều quyết định đi.” Trình Dao Già vẫn ôm cuốn Lăng Già Kinh trong tay nàng đã đọc qua một lần nhưng đều chẳng có gì đặc biệt cả a.
“Ầy,đúng là đen đủi mà hết phòng rồi. Các ngươi hôm nay liền đi tìm nơi khác đi. Sáng hôm sau gặp lại tốt.” Diệp Thần nháy mắt tứ nữ, sau đó các nàng liền gật gù giả vờ đi ra ngoài nhưng thực chất là đi sang một phòng trọ sát phòng Diệp Thần thuê.
“Ngươi nên vào phòng đi nó nằm ở lầu hai cuối ngách. Rất dễ tìm.” Diệp Thần liền men người đến chỗ Tiểu Dao vẫn chăm chú đọc chẳng để ý đến xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
“Diệp Thần ta nói…” Trình Dao Già ngửa mặt lên định nói nhưng liền bị Diệp Thần đặt hai ngón tay lên miệng ngăn lại.
“Gọi Tiểu Diệp đi nghe ngươi gọi quá xa lạ rồi.” Diệp Thần liền cân nhăc nói. Nữ nhân khác của hắn vẫn gọi hắn Diệp Thần có thể không sao nhưng nàng gọi hắn cảm thấy như là nàng đang muốn đẩy hẩn xa vậy à.
“Được, Tiểu Diệp ngươi nói xem Lăng Già Kinh cuốn này hoàn toàn không phải bản kinh phật bình thường sao?” Trình Dao Già liền chỉ quyển kinh thư này nói.
“Ân, nghe rất tốt. Gọi lại lần nữa đi.” Diệp Thần liền tận hưởng nói.
“Tiểu Diệp ngươi nói cho ta nghe đi mà.” Trình Dao Già đỏ mặt ngượng ngùng nói. Nàng cũng không biết tại sao nàng cũng có chút cảm giác thích cái xưng hô này, mất mặt quá à. Với lại, nàng cũng biết Diệp Thần là người thích mềm không thích cứng à.
“Được rồi, được rồi đừng lay ta nữa. Ta nói cho ngươi là được.” Diệp Thần liền cười thần bí khẽ nói cho Tiểu Dao bí mật nằm ở phía rìa sách.
“Hóa ra là như vậy. Diệp…” Trình Dao Già liền vỗ đầu.
“Gọi Tiểu Diệp.” Diệp Thần nhắc lại.
“Tiểu Diệp ngươi tại sao không nói sớm chứ.” Trình Dao Già ngượng ngùng, nàng vẫn chưa quen cái này giao tiếp xưng hô.
“Ngươi có hỏi ta sao à?” Diệp Thần vô tội nói. Hắn vốn là muốn cho nàng tò mò chết mà lại.
“Ngươi quả nhiên xấu xa. Cuốn kinh thư này ta hôm nay mượn ngươi. Hôm sau liền trả lại được sao, ngươi chắc không tiếc ta đi.” Trình Dao Già liền lên tiếng nói.
“Không tiếc tuyệt đối không tiếc.” Diệp Thần vô cùng khẳng định nói.
“Thật sự sao?” Trình Dao Già hỏi lại.
“Ngươi nói gì vậy của ta không phải của ngươi sao làm sao tiếc ngươi quyển này kinh thư chứ.” Diệp Thần liền chiếm tiện nghi.
“Hừ, ta về phòng trước.” Trình Dao Già liền đỏ mặt cầm lấy Cửu Dương Chân Kinh chạy về trong phòng.
Diệp Thần ở phía sau liền cười tủm tỉm. Đây vốn là một bộ song tu công pháp thượng thừa nha. Thường thiên về phía đàn ông luyện tập cả à. Vậy hắn còn tiếc nàng sao à, nàng mà tu luyện cái này pháp môn thảo nào cũng như hỏa diệm sơn thiêu đốt đi. Hắn thì chính là tảng băng lạnh à. Chuyện gì xảy ra không cần nói cũng biết đi.
A di đà phật chúng sinh bình đẳng giết người là tội vậy tạo ra người sao có tội đây. Ngã phật quả nhiên thâm thúy từ bi khi sáng tạo ra quyển công pháp này a. Theo Cửu Dương Chân Kinh nguồn gốc ghi chép đây vốn là Tiên Thiên Công của Vương Trùng Dương làm bản tham khảo lại dựa vào Cửu Âm Bạch Cốt Trảo làm tiền đề tạo ra môn võ công này.
Mà Cửu Âm Chân Kinh vốn là ngoại công đa dụng đủ ngành nghề ai biết có hay không song tu khẩu quyết đây. Còn tính đến Tiên Thiên Công đã bao lâu đều chưa từng có người luyện qua. Nó có phải hay không ai biết được à.
Người tạo ra Cửu Dương Chân Kinh vốn là hòa thượng, hắn chắc rằng người này hẳn là cái dâm tăng đi. Nếu không bản này đọc thì bình thường nhưng nếu xem kĩ liền không tầm thường song tu đi.
Diệp Thần uống chút trà xong liền lên trên phòng bắt đầu đi đến phòng Trình Dao Già ở a. Í lộn là phòng của hắn, phòng hai người mới đúng chứ nhỉ, hắc hắc.
Tại trong phòng bây giờ, Trình Dao Già liền không có chút biết nguy hiểm đang tới gần. Liền bắt đầu cời quần áo ngồi vào trong bồn tắm bắt đầu thư giãn. Dù sao, nàng võ công chính là không cao gì, đi một ngày đường còn như vậy nhiều chuyện xảy ra, khiến nàng quá mệt mỏi đi. Ngâm mình trong thùng tắm quả nhiên tốt dễ chịu hơn rất nhiều đi.
“Mọi chuyện diễn ra thật nhanh à. Trong một ngày tiệm cầm đồ Đồng Nhân nàng bỏ bao nhiêu tâm huyết liền tan thành mây khói. Không những thế còn bị dán cáo thị truy nã khắp nơi thế này quả thực mệt chết nàng. Còn có chẳng biết thế nào liền bị một nam tử vừa gặp nhận định mình là hắn.
Đây là cái gì truyện nha, gặp được hắn không biết là đen đủi hay là may mắn nữa à. Hắn tuy có chút lưu manh dáng dấp, nữ nhân bên người rất nhiều, nói chung chính là cái hoa tâm đại củ cải nàng ghét nhất người. Vậy mà không hiểu sao, hắn như vậy lại khiến nàng thoải mái,ưm đôi khi cũng rất tốt bụng à, còn có hắn nữ nhân đều được hắn bảo vệ rất tốt, đã thế còn có chút soái.”
Trình Dao Già liền có chút hoa si, máu mũi liền chảy ra, đầu óc hơi quay quay đi. Ân, bệnh lại tái phát đây mà. Tự gõ đầu một cái tỉnh táo lại, Trình Dao Già liền nhắm tịt hai mắt chui xuống nước, tự nhắc nhở không được thích hắn, không được nghĩ đến hắn, hắn là nam nhân xấu, là nam nhân xấu, là loại người nàng ghét nhất.
Sau liền không nhịn được thở liền ngoi lên mặt nước bắt đầu thở dốc, rồi có chút choáng váng do thiếu không khí nhưng khiến nàng giật mình hơn là trong bồn tắm từ khi nào lại nhiều hơn một người.
“Ân, bồn khá rộng chúng ta tắm chung thế nào.” Diệp Thần không mặc quần áo ngồi trong bồn tăm nước ướt tóc dài cười nói.
“Ấy da, xem ra ta bệnh ngày càng nặng bây giờ còn xuất hiện ảo giác nữa. Nữ nhân cũng có thể có cái ấy sao, ân nên đi nghỉ ngơi.” Trình Dao Già liền nhìn qua Diệp Thần. HIển nhiên hiểu lầm hắn là nữ nhân sau lại nhìn thấy thần thương thì có chút đỏ mặt cho rằng mình bệnh quá nặng đi.
“Đi đâu vậy? Không phải vừa tắm sao. Tăm thêm chút đi.” Diệp Thần thấy Trình Dao Già đứng nên thân thể khoong chút mảnh vải che thân còn có sự hoàn mỹ đường cong đứng lên liền khiến hắn nổi lòng tham. Đàn ông mà, không ham muốn chính là nói dối đi.
“Xem ra ta cần đi khám mới được. Giờ còn nghe thấy tiếng Diệp Thần nữa à. Ảo giác ngày càng mạnh rồi. Ân cái này ảo giác cũng rất chân thật đi, giống như bị người nhìn coi tốt ngượng ngùng à.” Trình Dao Già xoa xao thái dương hai huyệt muốn bước chân ra khỏi bồn tắm thì liền bị Diệp Thần cầm lấy tay kéo lại vào bồn.
“Oái, tại sao… có thể…vậy là …ngươi…” Trình Dao Già liền phát giác cái gì không đúng liền đỏ mặt tím tái không biết giận hay ngượng ngùng nhưng trong rất đáng yêu nha. Người ta nói cấm có sai con trai hay trọc giận con gái vì lúc đó họ đáng yêu nhất.
“Ân, tỉnh ngủ chưa. Định bơ ta à.” Diệp Thần liền cười hì hì nói. Đường đường đàn ông bị nàng xem hết ngay cả chút sợ hãi hắn cũng không có sao được nàng đang định vũ nhục bản năng đàn ông của hắn sao.
“Cút ra ngoài.” Trình Dao Già liền ý thức được nhanh chóng chui xuống nước quay lưng về phía Diệp Thần má đều đỏ ửng nên hét lên vớ bừa đồ ném về phía Diệp Thần nhưng nào có ngờ Diệp Thần táo bạo liền đè lấy này ôm vào bên trong ngực khiến nàng kêu cứu không cựa quạy được gì cả.
“ Ngươi dâm tặc, sao lại vào phòng rình xem ta tắm. Ta nhất định không bỏ qua cho ngươi. Còn không mau thả ta ra đi.” Trình Dao Già liền bất lực uy hiếp.
“Ai nói bổn thiếu gia nhìn trộm là quang minh chính đại nhìn không phải sao. Ân, phản ứng này mới đúng nữ nhân a. Ta còn tưởng ngươi không sợ ta à. Với lại ta đẹp trai chứ không có ngu hiện tại ta mà buông tay ra ngươi còn không giết ta đi à. Ôm thế này càng tốt.” Diệp Thần liền hì hì cười. Thơm a, rất thơm,ân chỗ cần to lên to nơi cần nhỏ thì nên nhỏ à.
“Ngươi mau buông ta ta thề không đánh chết ngươi.” Trình Dao Già liền dụ dỗ hắn. Hiện tại nàng càng ngày càng chóng mặt mất tự chủ đến nơi rồi a.
“Không đánh chết ta không có nghĩa không giết ta, trò này xưa rồi không có chút mới mẻ à.” Diệp Thần liền nói. Muốn cùng hắn chơi chữ sao còn non lắm.
“Này, nói gì đi chứ? Ngươi sao vậy? Đừng làm ta sợ à?” Diệp Thần thấy Trình Dao Già không trả lời liền lay động nàng.
“Ân, mau cho ta.” Tiểu Dao hoàn toàn mất đi tự chủ ôm chặt lấy Diệp Thần mặt đỏ ủng.
“Ngươi sao vậy đừng làm ta sợ.” Diệp Thần liền cảm thấy Tiểu Dao ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy liền thả nàng ra.
“Ta nóng quá, mau đến đây đi. Mau cho ta, ta muốn. “ Trình Dao Già người càng dẻo ngã vào ngực Diệp Thần khiến hắn khó lòng tránh thoát.
Thấy vậy Diệp Thần liền cười khổ đây là cái tình cảnh gì đâu, hắn vốn chỉ định trêu đùa chiếm nàng một chút ờ thì một cái đại tiên nghi thôi mà. Ai ngờ âm khí liền nhanh như vậy phát tác làm sao đây a. Giúp nàng trị liệu liền bỏ qua cái này cơ hội ngàn năm có một, còn không giúp thì cảm thấy có lỗi với lương tâm quá à. Dù sao mới quen biết nhau chưa đến một ngày a, hắn không phải người dễ dãi được không à.
Bình tĩnh lại nào, lặng lẽ phân tích tình huống hiện tại. Diệp Thần nhận ra rằng hắn đâu có lương tâm nha. Tốt ăn nàng cho khỏe không phải sao hiện tại liền tiến đến đi. Sau đó liền bắt nàng chịu trách nghiệm với cái tấm thân ngọc ngà của hắn. Thôi được tiện nghi nhà ngươi đi Tiểu Dao.
Tay Diệp Thần bắt đầu động nhưng lại do dự ngừng lại, nếu hắn làm vậy khác gì bắt ép nàng đâu. Đây là kế ngắn khó làm dài a, nếu chẳng may tỉnh lại mất đi trinh tiết nàng liền tự tử, hắn ngăn nàng một lần đâu ngăn nàng lần thứ hai à. Như vậy khác gì kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ à.
Bắt ép nữ nhân theo hắn lên giường lăn ga không phải hắn không làm được mà đơn giản là hắn trời không sợ đất không sợ lại sợ con gái khóc, sợ con gái đòi sống đòi chết vì hắn a. Cái này dù tâm địa sắt đá cũng chịu. Chẳng phải người ta nói a hùng khó qua ải mỹ nhân sao.
Đang lúc Diệp Thần đang lưỡng lự giữa thiên thần và ác quỷ ranh giới. Trình Dao Già liền không nhịn được bắt đầu cho tay xuống nắm lấy Diệp Thần tiểu huynh đệ miệng dán chặt vào môi Diệp Thần bên trên khiến hắn thực sự bất ngờ. Ân, cái này môi thật ngọt đúng như vậy a cứ nắm di chuyển như vậy tốt.
Tuy nhiên hắn có chút cười khổ cảm giác này sao giống như bị nàng đẩy ngược vậy à. Hắn là đàn ông là sói có được không, đáng lẽ phải ăn cừu. Tại sao lại bị con cừu ăn lại cơ chứ à. Diệp Thần đang an ủi bản năng đàn ông của mình lúc Trình Dao Già lại càng lúc càng có các hành động mê người tấn công hắn.
“Ngươi đừng quá đáng nhé. Ta cũng không phải hòa thượng, đã thế hôm nay bổn công tử không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây. “ Diệp Thần liền dùng bảy mươi hai tuyệt kỹ thiếu lâm đã đọc qua tại Thiếu Lâm tự biến hóa ra bản đầy đủ bảy hai sắc thái đen bắt đầu trong thùng tắm thi triển.
Trình Dao Già thì tốt rồi hiện tại cứ nửa tỉnh nửa mê muội bị người ta xâm hại còn như vậy rên rỉ phối hợp theo nữa. Thật không biết hôm sau thức dậy nàng có xấu hổ mà chết hay không đây.
“Biết ta lợi hại sao?” Diệp Thần hung hăng nói. Ân đây quả nhiên xử nữ nha, thảo nào như vậy khăn khít. Hắn tuyệt nhiên trúng giải thưởng mà. Mỗi lần cũng một nữ nhân khai phá đều có các cảm giác khác nhau a, tất nhiên không phải ai cũng có thể hưởng được đây. Các anh em đừng ghen tỵ bổn công tử số nó thế, muốn ngừng mà không thể ngừng được đi. Có trách thì trách thằng tác giả đấy.
“Nữa, cho ta thêm nữa. Ta còn muốn, mau cho ta.” Trình Dao Già vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại liền cứ thế hóa thân thành một cái siêu cấp dâm phụ đòi hỏi.
“Móa, lợi hại vậy. Hôm nay bản công tử liền cho ngươi không thể ngồi ghế, không ra được giường thì thôi. Ngươi quả nhiên là cái nữ dâm tặc đi.” Diệp Thần liền cảm thấy uy nghiêm đàn ông lần đầu bị xúc phạm như vậy. Nàng mới lần đầu tiên bị hắn thi triển như vậy công phu liền không gục còn thêm yêu cầu đòi hỏi à.
Lập tức Tiểu Dao liền bị bạo ngược một cách mạnh bạo mà đầy hoang dại. Ân, thật không biết nàng ngày mai có còn sức mà dậy không tội cho cô gái đó.
Hai người đang vui vẻ trong cuộc tầm hoan mà không hề hay biết rằng giang hồ khắp nơi nhân sĩ hào kiệt đã bắt lấy tin tức họ.
“Hừ, kẻ thù giết đại ca ư. Ta nhất định sẽ băm vằm hắn.” Một nữ tử cầm trên tay đôi dao nhọn dài nắm chặt nói.
“Tuyết nữ đệ tử, xem ra không đi không được rồi.” Trong một góc tối nhỏ, các thích khách bắt đầu cầm kiếm lên bước đi.
Tại hoàng cũng sâu trong đại điện, một tên thái giám đang nhắm mắt luyện thần cũng bắt đầu xuất cũng trong đêm.
“Diệp Thần Tuyết Nữ nhất định phải tru diệt, võ công của hắn thuộc về ta.” Lão công công liền cười lớn đi tiếp đến.
“Diệp Thần,chúng ta nhất định phải tìm thấy hắn đưa về Toàn Chân giáo trước khi quá muộn. Hắn đang gặp nguy hiểm, còn nữa hay khuyên hắn gia nhập chúng ta giáo phái nói là để bảo vệ hắn đi.” Toàn Chân Thất Tử ngồi thảo luận cũng bắt đầu tìm kiếm Diệp Thần.
Còn tại Đảo Đào Hoa của Hoàng Lão Tà.
“Cha hắn đang gặp nguy hiểm ngươi để ta đi đi. Thất Công ngươi khuyên cha ta đi.” Hoàng Dung nhận được tin Diệp Thần nguy hiểm liền muốn đi cứu hắn.
“Ta chịu thôi, ngươi xem ta bây giờ còn đối mặt với chúng nữ của Diệp Thần đây. Bọn họ ai cũng muốn ra khỏi đảo tìm hắn cả hết trơn.” Thất Công liền cười khổ nói.
“Lão ăn mày ngươi mang ngươi đệ tử tại sao mang lên ta đảo làm cái gì?” Hoàng Dược Sư khó chịu nói. Hoàng Dung nha đầu đã khiến hắn đau đầu hiện còn thêm những cái này nữ nhi đòi sống đòi chết tìm hắn là sao.
“Chẳng phải là ta Hoàng Dung đồ đệ mời ta sao.” Thất Công liền chép miệng vài cái đẩy qua người Hoàng Dung khiên lão Tà ngậm lại miệng. Con gái hắn hắn thương không hêt lỡ sao trách mắng đây.
Tại bên quân Mông Cổ, Thiết Mộc Chân cùng các con trai hắn cũng bắt đầu đưa quân vào Trung Nguyên mục đích chém giết Diệp Thần.
“Tên khốn nạn, hắn ngủ với chúng ta nương tử khiến họ thất thân thì chớ, bây giờ ngay cả giường chiếu cũng không cho chúng ta lên nữa à. Còn nói ta không bằng hắn thật tức chết ta rồi. “ Một nhi tử Thiết Mộc Chân liền nói.
“Ngươi còn đỡ, nương tử ta từ ngày cưới đến giờ đều ngay cả động phòng còn chưa được động nàng đây. Xuất ngày Diệp Thần này Diệp Thần nọ.”Một người khác liền nói.
“Các ngươi im hết đi, ngươi bằng phụ thân sao. Hắn toàn bộ phi tử cái nào không qua tay Diệp Thần. Nhiều như vậy người còn không có cái nào xử nữ à. Chúng ta một cái chính thê mà thôi tính là cái gì đây. Ta nói phụ hoàng đòi thị tẩm còn bị các nàng mang cái chết ra đe dọa kia. Thật là nghiệp chướng a, không biết chúng ta đã đắc tội gì đây, cả muội muội cũng theo tên đáng chết đó trốn.” Một người khác liền ức chế muốn đập bàn, hắn còn chưa có nương tử chỉ có một cái hôn thê cũng bị Diệp Thần cho bưng trong khi ngay cả nắm tay hắn còn chưa được nắm qua.
Và tại chỗ Hoàn Nhan Hồng Liệt đóng binh tìm kiếm Dương Khang tin tức.
“ Diệp Thần giết ta cháu trai lại còn là Tuyết Nữ đệ tử, quả nhiên không tầm thường ta nhất định giết được hắn giành lại vô địch thiên hạ.” Âu Dương Phong liền nắm chặt trong tay chén rượu nói.
“Âu DƯơng Tiền bối ngươi yên tâm đi. Hắn cũng đang nắm trong tay ta Khang Nhi tin tức. Ta nhất định phái binh mã tìm hắn về đây.”Hoàn Nhan Hồng Liệt lập tức phái binh mã.
Âu DƯơng Phong cũng không chịu ngồi yên mà xông lên đi theo đuổi bắt Diệp Thần. Trong đại thoại võ lâm liền lưu truyền tin tức, ai giết Diệp Thần vô địch thiên hạ, khiến các chúng nhao nhao tìm kiếm.
Cả giang hồ lẫn võ lâm liền nổi lên vì một người Diệp Thần. Quán trọ Diệp Thần đang ở đang có nghìn người võ lâm anh hùng hào kiệt, tà phái, dâm tặc, ẩn cư giang hồ nhân sĩ đang tiến đến bao vây xung quanh. Trong khi Diệp Thần vẫn êm say giấc nồng. Liệu hắn có thể sống sót trong khi đang bị các nhân sĩ bao vây hàng loạt như vậy.