Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 167: Ngươi là ai



“Chúng ta có lên kiếm cái gì đó phá cái này xe ra không. Dù sao cũng so với việc cứ để như thế này lo lắng hơn à. Mộ Dung gia tộc cháu gái xảy ra chuyện gì chúng ta đều khổ.” Diệp lão lo lắng nói.

“Ân, lão già đừng nói gở. Nàng mà có chuyện không cần đợi đến Mộ Dung gia tộc hỏi đến chúng ta. Diệp Thần tên đó cũng không tha cho chúng ta đâu.” Vương lão liền mướt mồ hôi nói. Nhớ đến cháu hắn Vương Ngạo bị Diệp Thần lạnh lùng quỷ không hay chém đứt tay, chân không khỏi liền có chút run run.

“Này lão Vương ngươi càng nói càng khiến ta không hiểu. Tại sao Diệp Thần hắn lại không tha cho chúng ta đâu?” Diệp Lão liền tò mò hỏi. Thật sự là khó hiểu đi mà.

“Ầy,Là ngươi không biết. Ngươi nghe Diệp Thần hắn có lão bà sao. Mộ Dung Thiên tiểu thư Mộ Dung gia tộc chính là hắn lão bà a. “ Vương Lão liền nói nhỏ với Diệp lão.

“Ngươi chăc chứ? Đừng thấy lão già ta già cả mà lừa ta đi.” Diệp lão không khỏi liền có chút khó chấp nhận nói. Nhưng nghĩ lại Diệp Thần lão bà cũng chỉ có Mộ Dung gia tộc đại tiểu thư mới có thể sánh với đi. Nhưng cũng không có sao, cháu gái hắn Diệp Tư Tình dù không được làm cả có thể làm lẽ nha. Dù sao Diệp Thần cũng là một cái người tài giỏi. Hắn không lý nào lại chỉ có một người phụ nữ.

Huống chi Mộ Dung gia tộc cháu gái cùng với hắn cháu gái cùng có thể kết thân đây là bước tiến lớn trong bất động sản bọn họ đi.

“Ta nói lão già vậy ta còn không già. Ngươi xem ta từ hồi còn cùng nhau chăn trâu đã lừa ngươi bao giờ chưa.” Vương lão liền mở miệng nói.

“Ân, có lão nhớ hồi hai mươi năm trước lão nói lão cần quả thận để thay không. Lúc đó liền khiến ta đi viện cắt một bên thận. Sau đó lão liền nói là ngày cá tháng tư rồi kêu ta vứt quả thận ấy đi đâu.” Diệp Lão liền lườm nguýt Vương lão nói.

“Thì cũng là ngày cá tháng tư chứ bộ. Ta đâu biết lão lại làm thật.” Vương lão liền mở miệng nói. Lúc đó cũng là ngươi tin chứ không phải là ta lỗi à.

“Vậy còn mười năm trước, lão nói cái gì bức hoạ là của Đường Bá Hổ bút tích kêu một cái liền vài chục tỷ bán cho ta. Sau đó liền lộ ra là hàng giả lão liền bảo ta đem nhóm lửa đun bếp than đi.” Diệp lão liền kể nói.

“Đều là chuyện đã chục năm ngươi còn lôi ra kể nữa.” Vương lão đã xấu mặt nói.

“Được rồi, liền nói tuần trước chuyện. Ngươi nói cái gì học được châm pháp của Diệp Thần Y liền đem ta thử châm, kết quả ta liền bị méo mặt. Sau đó nói cái gì uống thuốc liền khỏi khiến ta tại nhà vệ sinh liền...” Diệp lão liền khinh bỉ nói.

“Được rồi, đừng nói nữa. Ngươi còn nói không sợ bị người ta cười hay sao.” Vương lão liền mở miệng nói.

“Ngươi thì lo cái gì. Ngoài hai cái lão già sắp chết còn có ai đâu.” Diệp lão liền nhìn xung quanh nói.

“Ai bảo không có, chẳng phải là có ta sao. Các ngươi thực sự không để cho ta ngủ sao à.” Diệp Thần liền mở cửa kính xe ra nói.

“Oái, Diệp Thần Y tại sao là ngươi?” Diệp lão liền giật mình nói.

“Diệp sư phụ ngươi cũng đến đi.” Vương lão liền chào hỏi. Nhưng cũng có chút sợ hãi đi. Đây là đến đòi nợ tiết tấu sao à.

“Đã lâu không gặp. Hai các ngươi nói khẽ một chút để người khác còn ngủ đi.” Diệp Thần liền chỉ trên người Mộ Dung Thiên đang nằm ngủ nói. Hôm qua bất cẩn đi, vậy mà cũng liền ngủ quên mất à. Cái này cô gái giống vợ hắn đi đều là cái ham ngủ. Nước dãi đều ướt hết áo hắn đi à.

“Ân, ta biết chúng ta cái gì cũng không có thấy.” Diệp lão liền gật đầu nói. Người ta cùng vợ tại đây đánh dã chiến mấy cái lão đầu như họ thì có cái gì xem đâu.

“Đúng, không nên làm phiền. Vẫn là chúng ta đi trước đi. “ Vương lão liền cười khổ nói. Cái gì mà lâu không gặp chứ đây cố ý muốn nói ta ước gì đừng gặp lại các ngươi đi à. Nếu để Diệp Thần biết chắc hắn cười đau cả bụng đi. Dù sao hắn cũng là đi một năm mới về nói lâu là phải rồi đi.

“Đợi đã, các ngươi cứ định thế mà đi à.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Các ngươi đi vậy ta tính sao đâu. Để nàng tỉnh dậy biết hôm qua không phải là mơ vậy hắn liền có vấn đề đi. Vấn đề lớn là đằng khác à. Dù sao nam nữ *** *** ý lộn thụ thụ bất thân à.

“Vậy, lão tổ tông ngươi muốn cái gì a.” Diệp lão liền cười khổ nói chẳng lẽ ở lại xem các ngươi đánh dã chiến à.

“Sư phụ, chúng ta cũng không có cố ý để sư nương tham gia đi. Đây là vô tình đi à.” Vương lão liền giải thích nói.

“Được rồi, chú ý bảo vệ nàng. Còn nữa vụ án này ta sẽ tham gia. Các ngươi sắp xếp cho ta một cái thân phận tốt. Đừng để nàng biết còn nữa tên hộ Hoàng gì đó ta cũng sẽ đến xem hắn. Ngươi sắp lịch đi.” Diệp Thần liền phẩy phẩy tay nói.

“Như vậy thật sự quá tốt.” Vương lão liền vui vẻ nói. Lần trước hắn nhắn tin cầu Diệp Thần hắn còn chẳng thèm trả lời, ai ngờ hắn cũng nể cái mặt người đệ tủ này đâu.

“Ta liền thay Hoàng lão đầu cảm ơn ngươi.” Diệp lão liền cảm tạ nói.

“Được rồi, ta cũng không có nói làm không công đi. Còn nữa, chuyện ta xuất hiện tại đây các ngươi cũng biết nên cùng nàng nói đi.” Diệp Thần sờ sờ nàng đầu nhỏ nói.

“Ân, ta chưa từng thấy ngươi xuất hiện qua đi.” Diệp lão liền mở miệng thành thật nói.

“Vậy còn cái đống này.” Diệp Thần chỉ lỗ lớn trên mặt đất trải giải.

“Đừng nói là sư phụ làm ra vụ này đấy nhé.” Vương lão liền có chút giật giật mắt nói. Cái này cũng là mạnh quá đáng đi à.

“Các ngươi đoán xem.” Diệp Thần cười nói.

Diệp lão cùng Vương lão liền đen mặt lại. Cái này trò chơi không có vui chút nào cả à.

“Cái này liền là do thiên tai động đất a.” Vương lão liền vỗ ngực đảm bảo nói.

“Vậy tốt, ta liền đi trước.” Diệp Thần liền nhanh chóng biến mất khỏi xe dường như chưa từng tồn tại.

Vương lão cùng với Diệp lão liền trợn mắt há mồm đây cũng là lạ đi à. Người ta nói chuyện lạ năm nào cũng có năm nay đặc biệt nhiều đi.

“Oái.” Mộ Dung Thiên liền mất đi chỗ dựa liền tỉnh dậy xoa xoa mình đầu nhỏ.

“Hai người các ngươi cũng tại đây sao.” Mộ Dung Thiên nhìn ra ngoài cửa xe liền hỏi.

“Đúng a, hôm qua ngươi cứ như vậy lao đi tìm ma cà rồng khiến chúng ta lo gần chết đâu.” Vương lão liền mở miệng nói.

“Các ngươi có thấy một cái người thanh niên...à mà không có gì.” Mộ Dung Thiên định hỏi xong lại thôi. Ảo giác nhất định là ảo giác đi.

“Các ngươi có biết hay không hôm qua ta thế nào thoát được không.” Mộ Dung Thiên liền xoa xoa mình đầu hỏi.

“Ân, là nhờ có trận động đất đi. Ma cà rồng liền bị giết đi nhưng vẫn chưa tìm ra con chính à.” Diệp lão liền giải thích ngắn gọn nói. Đây cũng là biện hộ đi.

“Xem ra, thực là ảo giác đâu.” Mộ Dung Thiên liền có chút thất lạc nói.

Diệp lão và Vương lão cùng nhìn nhau một cái rồi liền không nói gì.

“Hiện tại các ngươi đều đi trước đi. Ta liền đi xe vòng qua bên kia đi về.” Mộ Dung Thiên liền nhanh chóng ổn định tinh thần nói.

“Ân, vậy bọn ta đi trước.” Diệp lão và Vương lão liền lên máy bay bay đi. Bọn họ già rồi không có đi được đường dài đi.

Hai người vừa đi một lúc, Mộ Dung Thiên liền khẽ hét lên. Quần áo nàng bị đổi a, còn có đồ lót liền không có đi à. Đúng rồi điện thoại. Mộ Dung Thiên cầm đến mình điện thoại thì liền phát hiện nó bị người ta phá khoá đi a. Còn có bên cạnh liền xuất hiện một số đồ vật bị rơi vãi. Hôm qua vậy liền không phải là mơ sao.

Mộ Dung Thiên liền cố gắng nhớ lại hôm qua cảnh nhưng cuối cùng lại chẳng nhớ ra được gì ngoài một số cái hình ảnh nàng cho là mơ mộng đi. Hiện tại nàng thực sự thấy đau đầu à.

Leng...keng...chiếc điện thoại nàng đang cầm lập tức rung lên. Số điện thoại này chẳng phải là Diệp lão cho mình sao à.

“A lô.” Mộ Dung Thiên hít thật sâu thở ra bình tĩnh lại nhấc lên điện thoại của mình.

“Xin chào, Thiên Thiên ta là trợ giúp ngươi giải quyết vụ án kể từ hôm nay. Nếu có thể chúng ta liền gặp mặt đi nếu ngươi muốn biết tối qua xảy ra chuyện gì.” Diệp Thần đứng tại trên một ngọn cây đeo lên một chiếc kính dày cầm điện thoại nói.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Mộ Dung Thiên làm sao có thể quên giọng nói này tối qua vẫn còn nói với nàng đâu.

“Chúng ta liền đến quán cà phê đi khi gặp ngươi sẽ biết.” Diệp Thần nói địa chỉ xong lập tức tắt máy. Từ trên ngọn cây nhìn nàng.

“Đợi đã, ngươi...chết tiệt ngắt máy.” Mộ Dung Thiên liền ném điện thoại sang một bên. Đây là lần đầu tiên có người dám tắt điện thoại trước nàng đi.

Mộ Dung Thiên lập tức phóng xe đi, nàng cần phải biết câu trả lời. Chuyện tối qua là thật hay giả. Người đàn ông kia rốt cuộc là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.