Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 221: Thần điêu-mục niệm từ yêu cầu



Hai người Diệp Thần lập tức đi trở về nhà, người hầu lập tức đem con bò mà Dương Quá làm thịt đi. Mục Niệm Từ lúc này cũng vừa lúc đi may một bộ quần áo mới ở tiệm về đi a. Còn có cả thêm đó trang điểm vào nữa a. Nhìn nàng lúc này thực sự có sự sắc sảo đầy xinh đẹp đi, quả nhiên màu đỏ áo hợp với nàng đi à, Diệp Thần lập tức bị hút hồn.

“Mẫu thân, ngươi thật sự là đẹp a. Quả nhiên là ngươi vẫn là đẹp nhất.” Dương Quá lập tức hào hứng hô lên nói.

“Cái này tiểu tử thối, nương đều đã già rồi làm sao còn xinh đẹp như các cô nương đâu.” Mục Niệm Từ liền khẽ cười gõ đầu Dương Quá rồi nhìn về phía Diệp Thần chờ đợi điều gì đó.

“Ân, rất đẹp.” Diệp Thần liền cười cười nói.

“Cảm ơn tướng công.” Mục Niệm Từ không khỏi đỏ mặt gượng nói. Hai chân hai tay đều đan vào nhau.

“Đúng là người đẹp vì lụa a, bộ quần áo này may rất đẹp phù hợp ngươi.” Diệp Thần nhìn nàng cười nói.

“Hả? Chỉ là quần áo đẹp thôi sao, à đúng a, dù sao thì nó cũng rất đắt tiền. Quả thực… rất đẹp.” Mục Niệm Từ nhìn mình bộ quần có chút thất lạc nói. Đãng lẽ nàng không nên hỏi à,mình cũng không còn là thiếu nữ đi a, làm sao đủ để hấp dẫn người khác đâu.

“Phụ thân ngươi là cái đồ ngốc.” Dương Quá lập tức liền nháy mắt liên tục khẽ tức giận nói. Phụ nữ là thích được nam nhân của họ khen đẹp đi a.

“Quá Nhi mắt ngươi bị sao vậy à.” Diệp Thần lập tức liền cười hỏi.

“Không có gì ta liền mặc kệ, ta đi ăn thịt bò.” DƯơng Quá lập tức muốn tức nổ phổi nó. Chuyện người lớn hắn không quản được đi. Đúng là cái đại ngốc.

“Cái này tiểu tử bị sao vậy a.” Diệp Thần không khỏi gãi gãi đầu quay ra hỏi Mục Niệm Từ nói.

“Không có gì a, tướng công ta vẫn là về phòng trước.” Mục Niệm Từ liền cúi đầu muốn rời đi nói.

“Ân, ngươi đừng đi, là đang giận ta sao.” Diệp Thần liền lập tức giữ lại tay nàng nói.

“Không, ta không có giận, ta thực sự không giận một chút nào đi. “Mục Niệm Từ liền có chút thất lạc không dám nhìn thẳng vào DIệp Thần mắt mà quay sang một bên nói. Thực chất là nàng đang giận đến điên đầu đây. Cả buổi chiều nàng chỉ cố gắng chọn lấy một bộ áo, một kiểu đầu, sao cho mình trở lên đẹp nhất a. Cuối cùng lại chẳng nhận được cái gì cả à. Một câu khen cũng không có.

“Rốt cuộc là có việc gì sao à?” Diệp Thần liền lập tức mở miệng hỏi. Hắn làm sai gì sao.

“Không có việc gì cả a, chẳng qua là ta thấy có chút mệt a. Tướng công ngươi vẫn không nên lo lắng.” Mục Niệm Từ lập tức mở miệng nói sau lại quay người đi, nước mắt đều sắp lưng tròng đâu. Tủi thân a, đây là nữ nhân tủi thân đi à.

“Ân, đúng rồi, Niệm Từ lúc nãy có DƯơng Quá tại ta không có nói. Nhưng ngươi thực sự rất đẹp không phải quần áo mà con người ngươi, ngươi có thể hay không chỉ vì ta mà trang điểm được chứ. Có lẽ là hơi ích kỷ nhưng nếu ngươi cứ đẹp như vậy ta sẽ cảm thấy có chút sợ hãi a.Có lẽ lần sau ta đi cùng ngươi dạo phố được chứ à.” Diệp Thần liền gãi gãi đầu đỏ mặt nói.

“Tướng công cảm ơn ngươi. Lần sau nhất định sẽ đi cùng ngươi. ”Mục Niệm Từ nước mắt lập tức chảy ra rơi xuống đất chỉ khẽ gật đầu lại. Có lẽ nàng hơi tham lam đi à.

“Ngươi khóc sao a. Ân, nếu ta nói cái gì sai thì ngươi cứ quên đi nhé. “ Diệp Thần đi đến phía trước nàng lập tức bối rối nói. Hắn tự nhận không biết quá khứ thế nào nhưng hiện tại hắn là lần đầu tiên mời một cô gái đi chơi đi à. Mặc dù nàng là mình nương tử đi a.

Dù là thứ rơi từ bầu trời là mưa hay là máu hắn đều thấy như nhau cả, thậm chí việc quá khứ không biết mình là ai, tương lai không thể với tới hắn đều không sợ hãi, nhưng chẳng hiểu sao chỉ một giọt nước mắt của nữ nhi cũng khiến hắn khuỵu gối.

“Tướng công ngươi thật là ngốc, chỉ là có chút bụi bay vào mắt thôi a. Ta về phòng một chút, ngươi đừng nhìn ta lúc này có phải hay không rất xấu xí à.” Mục Niệm Từ lập tức che đi mình mặt nói. Nữ nhân a, đối mặt với nam nhân của mình khi nào cũng rất cố chập họ không muốn người mình thích thấy mình trong cái này tình trạng.

“Xấu xí sao? Không hề, ngươi trong mắt ta luôn luôn như vậy rất đẹp đẽ. Dù ngươi có như thế nào đối với ta ngươi đều rất đẹp. Vậy nên đừng lo lắng quá nhiều như vậy.” Diệp Thần nhìn nàng nói.

“Ta vẫn là đi vào trước.” Mục Niệm Từ lập tức đỏ mặt bỏ vào trong phòng đóng cửa lại.

“Ta nói gì sai sao à?” Diệp Thần không khỏi tò mò nói. Nữ nhân thực sự là một loài động vật khó hiểu. Sáng nắng chiều mưa tối bập bùng đi.

Một lúc sau đồ ăn đều bày ra đầy đủ, ba người liền ngồi với nhau chuẩn bị dùng bữa đi à.

“Mẫu thân ngươi không biết đâu, phụ thân hắn lúc đó một mình đánh một đám người a. Còn chỉ cần phất tay con bò lập tức biến thành băng tuyết à. Ta thấy cái gì Quách Tĩnh anh hùng cái gì đều không bằng phụ thân của ta a.” Dương Quá lập tức chạy nhảy kể lại Diệp Thần sáng nay thế nào hào hùng à.

“Được rồi, Quá Nhi ngươi không nên nói Quách Tĩnh như vậy.” Mục Niệm Từ có chút không vui nói. Dù sao Quách Tĩnh cũng tính là nàng biểu ca, với lại trước đây bọn họ cũng giúp đỡ cha và nàng rất nhiều khi lang bạc giang hồ đi à.

Diệp Thần liếc nhìn qua nàng biểu hiện thay đổi khi nhắc lên cái tên này liền khẽ nhíu mày không vui xong lại rất nhanh thay đổi không để người khác phát hiện. Nhưng hắn ghi nhớ cái này tên đi a.

“Nương ta nói thật a. Trong thiên hạ này phụ thân chính là mạnh nhất, ta không tin có người mạnh hơn hắn à. Cái gì Quách Tĩnh đại thúc kia ta mới không tin hắn có thể thế nào. Có một ngày ta liền đánh hắn ngã a. “ DƯơng Quá tự hào khoe khoang nói. Hắn luôn muốn có một cái đại anh hùng làm mình phụ thân đi a. Thật sự là kỳ diệu đi à, chưa đến một ngày bọn họ liền thay đổi quá lớn đi à.

“Không nên nói thế,Quách Tĩnh là cái đại anh hùng, ngươi không thể làm như vậy, nó sẽ đem lại cho phụ thân ngươi nhiêu phiền phức a. Với lại, tướng công ngươi không nên dạy hắn võ công. Vẫn là để hắn học văn tốt.” Mục Niệm Từ liền lập tức mở miệng nói. Nàng sợ hắn lại giống Dương Khang đi à. Dù sao thì giang hồ hiểm ác đi a.

Diệp Thần nghe nàng bênh vực cái Quách Tĩnh tên gọi lập tức nhíu mày lại. Đã thế còn cầm Dương Quá theo hắn học võ công, chẳng lẽ sợ Quá Nhi lớn liền đi đánh tên Quách Tĩnh khốn nạn kia à. Mọi người có thể thấy hắn bên ngoài không có việc gì bây giờ nhưng thực chất hắn đang tức điên lên a. Hắn là ghen đi à.

“Tại sao chứ? Nương ta muốn làm đại hiệp ta muốn học võ công. Phụ thân võ công không dạy ta dạy ai a. Ta là hắn nhi tử à.” Dương Quá lập tức nhìn lấy Mục Niệm Từ mở miệng nói.

“Ngươi nếu còn học võ công của tướng công thì đừng bao giờ nhìn mặt ta nữa. Còn nữa sau này không cho ngươi nói xấu Quách đại hiệp nếu không đừng trách ta không nhìn ngươi mặt.” Mục Niệm Từ lập tức tức giận nói. Võ công của Diệp gia con trai nàng là Dương gia người tuyệt đối không thể học được

“Mẫu thân ngươi…”Dương Quá có chút tủi thân nói. Hắn thực không hiểu sao mẫu thân hắn lại không muốn để hắn học võ đi à.

“Tại sao chứ? Niệm Từ võ công của ta dạy hắn có gì không tốt. Chẳng lẽ nào Quá Nhi chỉ có thể nói tốt Quách đại hiệp là anh hùng, còn ta thì không hay sao.” Diệp Thần lập tức lên tiếng nói. Hắn là tức giận đến đỉnh điểm đi à.

“Tướng công ta không có ý như vậy.” Mục Niệm Từ lập tức mở miệng muốn giải thích. Nàng quên mất Diệp Thần vẫn còn đang đứng ở đây a. Vừa rồi có lẽ nàng hơi quá đáng đi à.

“Được vậy ngươi cho ta lời giải thích đi a. Ta liền đợi, Quá Nhi học ta võ công thì có gì không tốt. Hắn học võ công xong liền đánh ngã Quách Tĩnh có gì không tố nào.” Diệp Thần lập tức ngồi xuống cố gắng bình tĩnh lại nói.

“Ta… nói chung… đợi sau này ngươi sẽ hiểu. ” Mục Niệm Từ muốn giải thích xong nhìn sang Quá Nhi vẫn tại liền không nói được đi, hắn vẫn còn nhỏ. Quá khứ vẫn là để nó chìm vào quá khứ mãi mãi đi à.

“Được, vậy liền để sau này nói. Quá Nhi nếu như mẫu thân ngươi theo ta học võ vậy từ nay ta cấm ngươi đàng hoàng theo ta học võ. “ Diệp Thần lập tức đứng trước Dương Quá mở miệng nói.

“Vâng thưa phụ thân.” Dương Quá lập tức thành thật gật đầu nói. Phụ thân là đang lừa gạt mẫu thân đi a. Hắn là nói không cho đàng hoàng theo học võ nhưng không nói là không có thể lén lút đi a. Với lại, phụ thân đều truyền mình hai môn võ công. Chỉ khi nào thắc mắc liền hỏi hắn đi à.

“Cảm ơn ngươi tướng công. Chúng ta vẫn là ăn cơm một chút trước a.” Mục Niệm Từ liền gật đầu nói liền đi chuẩn bị bữa ăn bày lên.

“Quá Nhi ngươi học xong võ công nhất định muốn chém tên Quách Tĩnh cho ta, mặc kệ hắn làm cái gì ngươi nhất định muốn thiến hắn.” Diệp Thần lập tức rặn dò Dương Quá nói. Khốn nạn tên khốn nạn nào dám để hắn nương tử hắn như vậy ta nhất định phải chém chết nhà hắn a.

“Phụ thân ngươi yên tâm. Cái tên Quách Tĩnh này mẫu thân ta khi nào cũng bênh vực hắn ta nhất định thay ngươi chém xuống hắn à.” Dương Quá lập tức mở miệng nói. Ai nói là Quách Tĩnh hắn khiến ta bị mẫu thân chửi đâu.

Lúc này Mục Niệm Từ vẫn không biết cái gì,do vô ý quan tâm đến cái này biểu ca vì trước đây giúp đỡ họ mà khiến hắn bị hai cái này tiện nghi phu quân cùng với nhi tử ghi hận lên đâu.

“Ăn cơm thịt bò a. Phụ thân ngươi quả nhiên là tốt nhất.” Dương Quá lập tức mở miệng tán thành nói.

“Tướng công ta có một chuyện muốn thưa với ngươi.” Mục Niệm Từ liền có chút áy náy nói. Nàng liền cảm giác mình có chút quá đáng khi đưa ra yêu cầu này đi a.

“Được a, nương tử ngươi cứ nói. Chỉ cần không quá đáng đều được cả.” Diệp Thần hào phòng nói. Chỉ cần nàng không yêu cầu quá khó khăn hắn đều có thể chấp nhận đi.

“Thực ra trước đây tình hình không tốt liền không có lập nơi thờ cúng cha mẹ hiện tại ta muốn thờ cúng họ đi à.”Mục Niệm Từ liền mở miệng nói. Nhà họ Dương có ơn thu nhận nàng đi a, nàng không muốn như thể vong ơn. Trước khó khăn không nói nhưng giờ thì đã tốt hơn đi à.

“Được đi,chuyện này ngươi tự quyết đi à. Dù sao bố mẹ vợ cũng là bố mẹ không phải sao, mà nhạc mẫu, nhạc phụ tên gì a, mai ta liền nhở người làm hai tấm thờ tự.” Diệp Thần vừa ăn cơm vừa mở miệng nói.

“Cha tên Dương Thiết Tâm, mẹ tên Bao Tích Nhược a. Họ là ta cha mẹ nuôi.” Mục Niệm Từ liền mở miệng ngại ngùng nói.

“Được a, ngày mai ta lập tức cho người chuẩn bị.” Diệp Thần liền mở miệng cười nói.

“Thực ra còn một người nữa là họ con trai, hắn tên Dương Khang. Nếu có thể…” Mục Niệm Từ lập tức mở miệng nói. Nàng cảm thấy mình thực có chút tham lam a. Dù sao thì Dương Khang nếu tính ra cũng là nàng phu quân cũ. Tuy chán ghét hắn nhưng hắn dù sao cũng là cha của Dương Quá a. Dương Quá lễ bái hắn cũng là thường. Phụ nữ cổ đại chính là như vậy đối với chữ hiếu quan trọng đi a.

Diệp Thần đứng hình một chút liền đặt xuống bát cơm.

“Ân, ta đột nhiên nghĩ ra ngày mai muốn đi xem sòng bạc thế nào. Ngươi vẫn là đi làm đi a, ta có chút bận thật có lỗi. Ngươi thay ta thắp nhén nhang đi a. Cái này tiệm nhắc ta từ chiều giờ mới nhớ.” Diệp Thần vỗ đầu liền cắt đứt Mục Niệm Từ lời nói.

“Tướng công, đừng lo. Ngươi cứ lo công sự, mấy chuyện này ta lo tốt.” Mục Niệm Từ liền gật đầu nói. Dù sao nàng cũng không thể quá đáng quá đi a.

“Ầy, ta no rồi, hai người tiếp tục ăn đi a. Ta liền đi ra xem chút giấy tờ đất cùng với ca sòng bạc xem có được không nếu như nhanh chóng có thể mai ta liền đi cùng các ngươi.” Diệp Thần đặt xuống bát cơm liền đi ra ngoài.

“Tướng công đi cẩn thận.” Mục Niệm Từ liền muốn đứng lên tiễn đi hắn nói.

“Ngươi cứ từ từ ăn không cần tiễn ta.” Diệp Thần từ chối nàng nói xong liền lập tức đi ra ngoài mất hút.

“Ta về phòng đọc sách mẫu thân.” Dương Quá lập tức cũng rời đi. Hắn là muốn về phòng luyện võ đi à. Với lại, trong lòng không khỏi có chút khó chịu đi à. Hắn là cái người thông minh đi a.

Hắn làm sao không biết tại sao phụ thân lại chạy ra ngoài đi à. Dương Khang cái người này không đơn giản đi a. Sắc mắt của nương thay đổi khi nói với phụ thân à. Phụ thân chắc cũng nhận ra đi à, chắc chỉ có ngốc như mẹ hắn mới không nhận ra được thôi. Có cơ hội nhất định phải hổi mẫu thân cái này Dương Khang thúc thúc rốt cuộc có cái gì thân phận đi à. Hắn chưa từng nghe qua mẹ nói đến ông bà nội ngoại đi a.

Mục Niệm Từ cầm lên bát cơm cũng không có muốn ăn liền hạ xuống đi về phòng của mình. Một đêm đó Diệp Thần liền không có trở lại. Nàng lập tức liền cứ thế trong phòng chờ đợi hắn đến sáng hôm sau. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một sự lo lắng, nàng sợ hãi a, sợ hãi Diệp Thần sẽ đi mà không trở về.Đêm tối mịt mờ, lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi như vậy. Có lẽ đây là sự trừng phạt do lời nói dối của nàng đi à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.